Vốn dĩ bản thân là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không nên mất bình tĩnh như vậy.
Nhưng tình huống hiện tại của Thánh Hỏa Giáo quả thật rất khó khăn, có thể lấy được bao nhiêu tài nguyên mà tiền bối để lại trong bí cảnh cũng liên quan tới sự phát triển của người và giáo phái sau này, cho nên bọn họ không thể không quan tâm.
"Tất cả đều thuận lợi."
Sắc mặt Đường Thiên Bảo bình tĩnh, gật nhẹ đầu.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Dương thúc liên tục nói ra chữ tốt giống như trút được gánh nặng, trên gương mặt trải rộng nếp nhăn cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Chịu đựng sự đàn áp không ngừng của Thần Sa Môn, Thánh Hỏa Giáo giống như chuột chạy qua đường ở Tây Sa, căn bản không thể nhìn thấy ánh sáng, cũng đã suy yếu đến một mức độ nhất định, khi rơi vào nguy hiểm có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nếu ngay cả tài nguyên cơ bản nhất cũng bị mất, hậu quả như thế nào lão thật sự không dám tưởng tượng ra.
"Yên tâm, đi thôi."
Sắc mặt Đường Thiên Bảo bình tĩnh, khí độ trầm ổn.
Hắn ta biết rõ tình huống bây giờ của Thánh Hỏa Giáo, hiểu rất rõ vai trò của chính mình, phải giữ bình tĩnh, không thể bối rối.
Bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể bối rối, chỉ có mình hắn ta là không thể, nếu không sẽ mang tới hậu quả khó mà tưởng tượng.
Nói xong, Đường Thiên Bảo dẫn đầu đi trước, điểm đến chính là một nơi chứa tài nguyên khác.
Sáu người Lưu Ngọc, Chu Tử Văn đuổi theo sau, bóng dáng bảy người nhanh chóng biến mất ở đây.
Thế nhưng không ai trong họ nhận ra, khi Đường Thiên Bảo đưa lưng về phía bọn họ, đáy mắt lại hiện lên sự lo lắng.
Bên trong bí cảnh, đa phần là tài nguyên không thể tái sinh.
Cho dù tiền bối có để lại nhiều tài nguyên thế nào đi nữa, nhưng trải qua ba ngàn năm dùng lấy, còn có thể còn lại bao nhiêu?
Còn có thể kiên trì được bao lâu?
Tình huống, vô cùng không ổn.
Đường Thiên Bảo biết, những thứ này không thể công khai, nếu không sẽ chỉ khiến lòng quân hỗn loạn.
Có vài gánh nặng, đã định sẵn chỉ có một người có thể gánh vác.
…
"Ầm ầm."
Bên trong bí cảnh yên tĩnh, từ đằng xa đột nhiên truyền tới vài tiếng vang.
Nghe thấy động tĩnh, đoàn người Lưu Ngọc, Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn đang tiến lên cũng phải dừng bước, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy đằng xa, có đủ loại Linh quang với nhiều màu sắc không ngừng lấp lánh, từng món pháp khí Linh khí tùy ý bay lượn.
Rõ ràng là dáng vẻ tu sĩ và khôi lỗi thủ vệ giao thủ với nhau.
"Phương hướng này, là quảng trường lúc chúng ta đến!"
Sắc mặt Chu Tử Văn thay đổi, trầm giọng nói.
Từ xa nhìn về phía quảng trường nhỏ, mọi người dừng lại ở chỗ tài nguyên, sắc mặt đều không ngừng biến hóa.
Nếu như vậy, rõ ràng có tu sĩ ngoài Thánh Hỏa Giáo từ bên ngoài xâm nhập vào bí cảnh!
"Chẳng lẽ người bên trong giáo phái để lộ bí mật?"
Chu Tử Văn, Dương thúc nhanh chóng nghĩ tới điểm này, ánh mắt đảo qua trên người của những tu sĩ kia, mang theo chút hoài nghi và nguy hiểm.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa bảy người có chút khó tả.
Dường như sinh ra một lớp ngăn cách vô hình, khiến những giáo chúng nòng cốt nảy sinh hoài nghi, không còn tín nhiệm lẫn nhau.
Sắc mặt Lưu Ngọc vẫn như thường, hắn có thể cảm giác được, mấy ánh mắt đảo qua người mình, mang theo từng tia hoài nghi và dò xét.
Chẳng qua, những ánh mắt này cuối cùng vẫn phải dời đi.
Hiển nhiên mình là thành viên mới gia nhập, cũng không phải là đối tượng bị hoài nghi nhiều nhất.
Bởi vì trước đó Lưu Ngọc cũng không biết tin tức gì về bí cảnh, dĩ nhiên khả năng tiết lộ ra vô cùng thấp.
Lúc đến Đại Phong Tiên Thành, Đường Thiên Bảo cũng không nói về chuyện bí cảnh với hắn, chỉ nói là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Mãi cho tới sau khi xuất phát, đi được hơn nửa lộ trình, lúc này mới nói ra tin tức của bí cảnh.
Trong quá trình này, tất cả mọi người đều ở cùng nhau.
Cho nên dựa theo suy đoán, khả năng Lưu Ngọc là "phản đồ" tiết lộ bí mật là thấp nhất.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn loại bỏ khả năng này, dù sao các loại bí thuật kỳ bí ở Tu Tiên Giới cũng không phải số ít, nói không chừng có loại bí thuật thần không biết quỷ không hay giấu diếm được mọi người.
Trong lúc vẫn nghi ngờ lẫn nhau, thời gian từng phút từng giây trôi qua đều vô cùng chậm chạp.
Bầu không khí quỷ dị cũng chỉ duy trì khoảng bảy hơi thở, mãi cho tới khi Đường Thiên Bảo lên tiếng, thì mới phá vỡ được bầu không khí bất an này.
"Ta tin tưởng các vị."
"Các vị đều là giáo chúng nòng cốt của Thánh Giáo, Thiên Bảo hiểu rõ về các vị, tuyệt đối không tin bên trong chúng ta có người lựa chọn phản bội đâu."
Ánh mắt của Đường Thiên Bảo đảo qua trên người mọi người, sau đó dùng giọng điệu chém đinh chặt sắt để nói.
Dừng một chút, hắn ta mới tiếp tục nói:
"Dương thúc là người nhìn ta trưởng thành, lão nhân gia đã dốc hết tâm quyết cả đời vì Thánh Giáo, ta tuyệt đối tin tưởng lòng trung thành của lão."
"Tử Văn giống như ta, từ nhỏ đã được Thánh Giáo bồi dưỡng, tu sĩ Thần Sa Môn chết trong trong tay Tử Văn là nhiều vô số kể, mặc dù là người lạnh lùng, cực đoan một chút nhưng không có khả năng sẽ phản bội."
"Còn có..."
Giọng điệu của Đường Thiên Bảo chân thành, chậm rãi lên tiếng, nói ra những chuyện từng trải qua với mọi người, từng chuyện từng chuyện làm vì Thánh Hỏa Giáo.