Ngay sau đó, hiện trường đã được thu dọn "Sạch sẽ".
Dưới sự chỉ đạo của Đường Thiên Bảo, chiến lợi phẩm được phân chia rất suông sẻ, tất cả mọi người đều tương đối hài lòng, ít nhất mặt ngoài là như thế.
"Thánh Tử, Thiên Ma Môn còn một con cá lọt lưới."
"Chúng ta có cần phải cẩn thận tìm kiếm tầng một, tìm ra người này trước nhằm giải quyết tai họa ngầm rồi mới hành động tiếp không?"
Một giáo chúng đặt câu hỏi.
Người này vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn xung quanh, đặc biệt là những chỗ tối tăm bên trong những tòa kiến trúc.
Thực lực của tu sĩ Vô Mi cao cường, để lại ấn tượng rất sâu cho mọi người, dù lúc tất cả được chia chiến lợi phẩm, thì bảy người cũng không dám thả lỏng cảnh giác.
Ánh mắt của Đường Thiên Bảo liếc qua từng phương hướng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:
"Theo ý kiến của Thiên Bảo, hay là chúng ta đi thăm dò tầng hai của bí cảnh trước."
"Công pháp tu luyện chính của người kia dường như là thuộc tính Ám, bản thân vô cùng am hiểu thuật ẩn nấp, huống chi còn có pháp khí tương trợ thì càng như cá gặp nước."
"Bí cảnh lớn như vậy, chỉ sợ chúng ta có tìm thế nào cũng tốn công vô ích mà thôi."
"Không bằng trước hết hãy hoàn thành mục đích của chuyến đi này, đợi khi bí cảnh đóng lại thì người này cũng chỉ còn một con đường chết!"
Bọn người Lưu Ngọc, Chu Tử Văn nghe vậy thì đều gật đầu đồng ý.
Dù cho đã tìm một vòng lớn ở tầng thứ nhất, đi qua gần hai mươi khu vực tài nguyên vẫn không nhìn thấy ranh giới của tầng một, có thể thấy bí cảnh này rộng lớn tới cỡ nào.
Bên ngoài khu vực kiến trúc của bí cảnh này dường như còn có một loại địa hình khác.
Chẳng qua thần thức của Lưu Ngọc cũng bị áp chế xuống còn sáu dặm, tình huống càng xa hơn thì không rõ ràng nữa, trước mắt chỉ có thể hành động theo đội ngũ.
Pháp thuật ẩn nấp của hắn không được cao minh như của tu sĩ Vô Mi, để không bị khôi lỗi cảm ứng được, chỉ có thể thành thật đi theo đội ngũ.
Sau khi bàn bạc xong, bảy người lập tức bắt tay vào hành động.
Luôn giữ cảnh giác nhằm tránh sự đánh lén của tu sĩ Vô Mi, dưới sự hướng dẫn của Đường Thiên Bảo, mọi người bắt đầu tìm kiếm trên đường phố cũ kỷ, mục nát này, tìm kiếm lối vào tầng thứ hai.
Giữa kiến trúc mục nát những bóng người cẩn thận từng chút đi qua.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Đường Thiên Bảo đi vào bí cảnh, Thánh Tử các đời cũng chưa từng để lại địa đồ, chẳng qua dù sao cũng có truyền thừa các đời, phạm vi tổng thể cũng biết được đôi chút.
Cho nên cẩn thận tìm tòi một chút đã có thể tìm ra mà chẳng mất bao nhiêu khó khăn.
Dựa theo những gì hắn ta nói, đường đi lên tầng hai không chỉ có một.
Đi vòng quanh khoảng một khắc thì cuối cùng cũng tìm được một gian phòng không mấy nổi bật, và tìm được nơi thông lên tầng thứ hai.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tiến lên tầng thứ hai thôi."
Bên trong gian phòng, nhìn qua chỉ là một màu đen kịt, hướng thông với bí cảnh có hai đường đi, Đường Thiên Bảo nói.
Đã sớm nhất trí, mấy người Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, lập tức gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Đường Thiên Bảo đi đến ranh giới của thông đạo, không hề do dự trực tiếp nhảy xuống.
Mà bọn người Chu Tử Văn và Dương thúc cũng nhảy xuống theo.
Lưu Ngọc là người cuối cùng đi tới ranh giới của thông đạo, hắn tinh tế dò xét những con đường giống với chỗ này.
Một cửa hang dài rộng chừng một trượng, vốn chỉ có một màu đen ngòm, lúc này thông qua ánh lửa màu vàng nhìn xuống dưới, lại thấy một con đường nghiêng nghiêng bên dưới.
Không do dự nữa, Lưu Ngọc nhẹ nhàng nhảy xuống.
"Bộp."
Rơi xuống khoảng chừng mười trượng mới tiếp xúc tới mặt đất, phát ra tiếng chạm đất nho nhỏ.
Sáu người Đường Thiên Bảo tới trước thì đang liếc nhìn thông đạo, thấy tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, họ lại tiến lên, đi thẳng xuống dưới.
Ven đường là ánh lửa rực rỡ, từng ngọn đèn treo bên tường chiếu sáng cho thông đạo.
Mặc dù bụi bặm vô cùng dày, lại không hề lộ ra vẻ u ám, trái lại còn có chút cảm giác ấm áp.
Xuống dưới khoảng mấy chục nhịp thở, có lẽ là rơi xuống khoảng vài chục trượng hoặc là trên trăm trượng, cuối cùng bảy người cũng đi đến lối ra.
Mở cơ quan, tầm mắt cũng được mở rộng theo!
Lưu Ngọc nhìn xuống dưới, đập vào mi mắt là một vùng đất hoa nở chim hót rộn ràng.
Khiến người như lạc vào giữa vùng sơn dã.
Trong phạm vi tầm mắt, từng ngọn núi cao mấy chục trượng mọc san sát nhau, mặc dù không quá cao lớn nhưng bên trên lại mọc đầy cỏ cây tươi tốt, um tùm.
Có cả bầy chim đậu trên đầu cành, nhàn nhã cắt tỉa lông vũ.
Chim thú sống chung vô cùng hài hòa, không cần ai quản lý cũng đạt được sự cân bằng rất vi diệu, tự mình đóng vai của mình, khiến cho vùng bí cảnh này mãi mãi được duy trì.
Tầng thứ nhất rách nát, ở đây lại vô cùng sạch sẽ.
Núi cũng không quá cao lớn, dựa theo vị trí ẩn chứa quy luật sắp xếp thì vẫn có thể nhìn ra vết tích.
Nhưng xây nên một bí cảnh như thế này không thể không nói đây là một công trình vô cùng vĩ đại!
"Tu luyện tới cảnh giới cao thâm, dời non lấp biển cũng không còn là vấn đề."
Lúc thấy cảnh tượng này, khiến Lưu Ngọc không khỏi nghĩ tới năm đó, tiên sinh ở biệt viện đã miêu tả phong cảnh ở cảnh giới cao thâm hơn.
Sau này núi xanh vẫn là núi xanh, mãi cho tới khi tầm mắt bị che kín, từng tòa núi xanh sẽ nối liền nhau không dứt.
Đoán sơ qua, tầng thứ hai của bí cảnh có ít nhất vài chục dặm.
"Sức mạnh to lớn quy về tự do tự tại của chính mình, ý niệm chớp nhoáng là đốt núi nấu biển."
"Người sống một đời thì cũng chỉ có như thế!"
Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống một cái.
Toàn bộ bí cảnh đều bao phủ bên trong trận pháp tứ giai, không tới cảnh giới Nguyên Anh thì không thể nào phi hành được, cho nên bảy người chỉ có thể rơi thẳng xuống dưới, nhưng vẫn may còn có loại hình pháp thuật như Khinh Thân thuật khiến tốc độ rơi xuống cũng chậm lại.