Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1092 - Chương 1092. Lợi Ích Vĩnh Hằng (3)

Chương 1092. Lợi ích vĩnh hằng (3)
Chương 1092. Lợi ích vĩnh hằng (3)

Nhưng dù tín ngưỡng kiên định như thế nào đi nữa, đứng trước khảo nghiệm hiện thực, cũng có lúc dao động.

Có lẽ một sự dao động không thể thay đổi ý định ban đầu.

Nhưng chỉ cần hiện trạng không thay đổi, thì phải luôn đứng trước khảo nghiệm và dụ hoặc, khảo nghiệm cứ liên tiếp diễn ra thì sẽ có lúc thật sự bị dao động.

Tới lúc đó, phản bội chỉ còn cần một cái cớ mà thôi.

Có lẽ đứng trước sự nguy hiểm tới tính mạng, có lẽ không muốn trốn tránh nữa, hoặc có lẽ là vì muốn sống.

Mặc kệ nguyên nhân như thế nào, phản bội là sự thật không thể chối cãi.

Mà tình cảnh ba ngàn năm nay của Thánh Hỏa Giáo càng ngày càng khó khăn, cho dù coi trọng "Tư tưởng công việc" tới cỡ nào, thì việc xuất hiện kẻ phản bội cũng là chuyện bình thường.

"Haizz."

Đường Thiên Bảo im lặng thở dài, trong mắt lóe lên sự chán chường và cô đơn.

Thì ra, gánh nặng trên vai của trưởng lão lại nặng nề như thế!

Mình thật sự có thể gánh vác sứ mệnh nặng nề này để tiến lên đi tới cuối cùng sao?

Quay lưng về phía những giáo chúng, nhìn về phía Thánh Hỏa phong, con ngươi Đường Thiên Bảo đã mất hết tiêu cự, nghĩ rất nhiều thứ.

Đột nhiên, một bàn tay vỗ lên vai phải hắn ta.

Là Dương thúc.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Dương thúc kiên định, gật nhẹ đầu, dường như hiểu rõ áp lực bây giờ của hắn ta.

"..."

Chung quy Đường Thiên Bảo cũng là người tâm tính kiên định, mới vừa rồi cũng chỉ vì mọi tin tức cứ đến liên tục nên cảm xúc hơi đi xuống, sau khi có được cổ vũ thì nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cho dù như thế nào, hắn ta cũng không thể ngã xuống được.

Bất kể có phải từ bỏ bí cảnh hay không, hiện tại cũng phải hái được Linh dược Linh thảo, cho nên tất nhiên không thể cho tu sĩ Thiên Nhất Tông có được.

Trước mắt đối phương dựa vào Phù Bảo ra uy, muốn tránh né mũi nhọn.

Nhưng uy năng của Phù Bảo luôn có lúc hao hết, bọn họ đã không còn đường lui, tới lúc đó dĩ nhiên sẽ có một trận chiến!

Sau khi tỉnh táo lại, Đường Thiên Bảo khôi phục phong thái ban đầu, tỉnh táo bàn bạc đối sách với bọn người Lưu Ngọc, Chu Tử Văn.

Cuối cùng quyết định, đợi Phù Bảo kia hao hết uy năng thì cùng nhau ra tay, thề phải chém giết bốn người Thiên Nhất Tông tại bí cảnh!

Thế là bảy người Lưu Ngọc núp vào trong bóng tối, lẳng lặng quan sát sự phát triển của trận chiến trên Thánh Hỏa phong.

"Đinh, đinh, đinh."

Bề mặt phi đao màu vàng lại ẩn chứa uy năng khó lường, khiến khôi lỗi hắc hổ chạm vào tức khắc bị ngăn cản.

Mỗi một lần ngăn cản chính diện cũng sẽ lưu lại một vết cắt sâu trên người nó.

Nếu là tu sĩ, với mức độ thương thế thế này thì đã chết từ lâu rồi.

Nhưng cũng may hình thể khôi lỗi hắc hổ lớn, loại thương thế này tuy nghiêm trọng lại không mang tính trí mạng, chỉ cần điểm quan trọng không bị phá hủy thì vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

"Grừ grừ."

Nó phát ra tiếng gầm thét xuyên thấu núi rừng, khiến chim thú trong phạm vi mười dặm đều phải thất kinh.

Cho dù cách khoảng mười dặm nhưng tiếng gầm gừ vẫn có thể nghe rõ ràng như thế, truyền thẳng tới bên tai của Lưu Ngọc.

Nữ tu thúc dục phi đao màu vàng có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong.

Dáng người nàng ta lồi lõm đẹp mắt, dù y bào màu trắng rộng rãi vẫn không thể nào che chắn hoàn toàn, dung nhan tinh xảo, đôi mi thanh tú được cắt tỉa chỉnh tề, lộ ra một loại khí thế hào hùng và quả quyết.

Nhưng khiến người ta đáng tiếc nhất chính là trên má phải của nàng ta có một vết sẹo giống như bị lửa đốt, phá hủy toàn bộ gương mặt.

Tựa như một khối ngọc hoàn mỹ trắng noãn bị nhiễm bẩn, giá trị lập tức bị giảm xuống nhiều.

Lúc này sắc mặt của nữ tu mặt sẹo vô cùng nghiêm trọng, hô hấp nặng nề, trên chóp mũi cũng rịn ra mồ hôi, hiển nhiên điều khiển Phù Bảo đặc thù đã tiêu hao vô cùng nhiều thể lực.

Hai tay nàng ta nhanh chóng bấm pháp quyết, điều khiển phù bảo phi đao màu vàng linh hoạt ứng chiến.

Hoặc chém cao vài trượng, đao khí sắc bén kinh người.

Hoặc biến hóa ra vô số đao ảnh, rơi xuống như mưa rơi, mang theo sát khí không gì ngăn nổi.

Hoặc là biến hóa phi đao màu vàng lớn như những lầu các, sức mạnh nặng nề khiến khôi lỗi bị thương nặng.

"Gào gào gào!"

Khôi lỗi hắc hổ gầm thét liên tục, muốn tới gần bốn người để đánh giết riêng từng người, nhưng bốn người Thiên Nhất Tông phối hợp vô cùng ăn ý, khiến ý đồ chiến đấu của nó đều thất bại.

Từ chỗ nữ tu mặc sẹo điều khiển phù bảo phi đao màu vàng, áp lực vững vàng tiến công từ phía chính diện, hóa giải từng đòn phản kích của khôi lỗi hắc hổ đồng thời còn dần áp chế nó lại.

Mà ba người còn lại thì dùng toàn lực thi triển các loại pháp thuật phụ trợ như Triền Nhiễu thuật, Lưu Sa thuật nhằm khắc chế hành động của khôi lỗi hắc hổ, khiến nó không thể phát huy sức lực hoàn mỹ được.

"Đinh đinh đinh."

Nữ tu mặt sẹo tràn ngập khí khái hơi nhíu mày, pháp quyết trên tay không ngừng biến hóa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khôi lỗi hắc hổ, nếu tìm được sơ hở thì lập tức công kích như mưa to gió lớn.

Thế công của bốn người cứ một vòng nối tiếp một vòng, tựa như gió táp mưa rào không hề dừng lại, có vẻ hơi vội vàng.

Cũng không phải do nữ tu mặt sẹo không vội vàng, dù sao cuối cùng Phù Bảo chỉ có thể bảo tồn một phần nhỏ uy năng, loại cường độ công kích cao như thế này thì không duy trì được bao lâu.

Nếu uy năng tiêu hao sắp cạn kiệt còn chưa phá hủy được khôi lỗi thì các nàng ta sẽ gặp nguy hiểm.

Hết chương 1092.
Bình Luận (0)
Comment