Lưu Ngọc thỏa thích dùng lực lượng trên cơ thể nghiền ép Linh thú báo tuyết rơi vào thế hạ phong, khí huyết trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào.
"A... a... a...."
Chiến đấu đến lúc này, hắn đã không nhịn được mà hét dài một tiếng.
Tiếng hét dài kết thúc, Lưu Ngọc nhảy lên thật cao, cánh tay phải tụ lực về phía sau, sau đó lấy tốc độ cực nhanh mà vung ra.
"Lưu Tinh quyền."
"Ầm ầm."
Một kích này mang theo một sức mạnh vô cùng lớn, rơi trên lưng của Linh thú báo tuyết, trực tiếp đánh nó bay xa vài chục trượng.
Trên sườn núi không tính là quá bằng phẳng, cuối cùng nó cũng điều chỉnh tốt tư thế mà đặt hai chân rơi xuống đất.
"Bịch bịch bịch.”
Nhưng sau khi hạ xuống, nó vẫn không thể thoát khỏi luồng sức mạnh đó, vẫn phải liên tục lui về sau chừng mấy chục bước mới có thể ngừng lại.
"Phì phì."
Đôi mắt màu máu vẫn nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, còn Linh thú báo tuyết thì thở hồng hộc.
Cẩn thận nhìn lại thì có thể nhận ra, chân của nó có hơi run rẩy, trông có vẻ hơi vô lực.
Nếu không phải vì như vậy, thì với trạng thái mất lý trí như thế của con Linh thú này, chỉ sợ nó đã lập tức phát động công kích tiếp theo rồi.
Lưu Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn, không lập tức thừa thắng xông lên, nếu không trong khoảng thời gian này hắn đã có thể kết thúc sinh mạng của nó.
Chẳng qua nếu như thế, thì việc "luyện tập" này cũng ngừng lại, sau đó hắn còn phải gia nhập vào đội ngũ đối phó với ba người còn lại của Thiên Nhất Tông.
Cho nên hắn cố giả vờ như bản thân đang thở dốc nặng nề, giống như đang ở trong trạng thái tự điều chỉnh.
Kỳ thật mức độ kiệt sức này chẳng qua chỉ là một trận mưa phùn đối với thân thể cường tráng và khí huyết dồi dào của hắn, chỉ ở mức độ làm nóng người mà thôi.
"Ồ?"
Bỗng nhiên, Lưu Ngọc dường như cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía đám người Đường Thiên Bảo, khóa chặt Nhậm Hồng Nhan của Thiên Nhất Tông.
Chỉ thấy nàng ta lấy ra một phù lục lớn chừng bàn tay, trên đó dùng màu vàng vẽ hình dáng cây sáo.
"Phù Bảo."
"Vậy mà đối phương vẫn còn một món Phù Bảo!"
Cảm nhận được uy thế khác biệt với những phù lục khác, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, chợt cảm thấy hơi nặng nề.
Đoàn người của Thiên Nhất Tông chuẩn bị quá đầy đủ, tất cả đều nói rõ bọn chúng có chuẩn bị mà đến, khiến hắn không thể không liên tưởng.
Tất cả tình hình trước mặt mà Thánh Hỏa Giáo đang trải qua, có phải là một "kịch bản" đã được an bài tốt từ trước hay không?
Nếu như là "kịch bản", vậy chẳng phải hắn cũng nằm trong kế hoạch đó hay sao?
Chỉ là cho dù không có cách nào để tìm hiểu đi chăng nữa, thì ai bảo hắn không biết vị trí của Truyền Tống trận khác, cho nên chỉ có thể đi theo đội ngũ của Thánh Hỏa Giáo đây?
Mà bên kia, sau khi xuất ra Phù Bảo, Nhậm Hồng Nhan lập tức rót pháp lực vào và kích phát nó.
Không giống Luyện Khí kỳ, chất lượng hóa lỏng trong pháp lực của tu sĩ sau Trúc Cơ đã tăng lên nhiều, đã có thể nhanh chóng kích phát ra Phù Bảo do tu sĩ Kim Đan luyện chế ra.
Thời gian kích phát cực ngắn, khiến tu sĩ cùng cảnh giới không kịp ngăn cản.
Một hồi thanh quang lấp lánh chói mắt qua đi, một luồng uy thế cường đại đột nhiên hiện lên, bao phủ phạm vi toàn bộ sườn núi, sau đó thanh quang lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
Toàn bộ thời gian kích phát chưa đến một hơi thở, đám người Đường Thiên Bảo cản bản không kịp ngăn cản.
Đợi đến khi thanh quang hoàn toàn vụt tắt, một cây sáo ngọc dài chừng một thước lập tức xuất hiện trước người của Nhậm Hồng Nhan.
Hai tay nàng ta đặt nó lên miệng, bắt đầu thổi theo quy luật.
"Tình tính tang tang."
Ngay sau đó, một ca khúc quen thuộc lập tức vang lên bên tai Lưu Ngọc, rồi quanh quẩn trong núi rừng của bí cảnh.
So với tiếng ầm vang của pháp thuật pháp khí, tiếng sáo thật ra cũng không lớn lắm, vì vậy lẽ ra nó nên bị tiếng vang dữ dội che khuất, nhưng theo một cách quỷ dị nào đó nó lại có thể truyền tới bên tai của mỗi tu sĩ.
Tiếng sáo thanh thúy du dương, lúc đầu thì uyển chuyển trầm thấp, nhưng dần dần được nâng cao vang dội.
"Dục hỏa trùng sinh."
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên tên khúc ca này.
Khúc ca "Dục hỏa trùng sinh" là nhạc phổ được lưu truyền rất nhiều ở Thất Quốc Minh, rất nhiều tu sĩ đều thổi nó.
Kỷ Như Yên cũng biết khúc này, lúc rảnh rỗi còn thỉnh thoảng thổi nó, cho nên hắn mới cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Tích tịch tình tang..."
Sau khi "Dục hỏa trùng sinh" được thổi lên, từng ngọn lửa đỏ thẫm từ lỗ sáo toát ra, sau đó lập tức biến thành một con Hỏa Điểu.
Cánh nó giương ra dài chừng ba thước, đồng thời hình tượng càng ngày càng rõ ràng.
Đợi sau khi hình dáng của nó hoàn thiện, Hỏa Điều bắt đầu giương cánh bay về phía Đường Thiên Bảo.
Trong miệng nó phun ra hỏa diễm, dễ dàng đốt diệt từng đạo kiếm quang, rồi nó nhẹ nhàng vung lợi trảo, lập tức lưu lại một vết cắt trên pháp khí của Dương thúc.
Chỉ vẻn vẹn ba lần giương cánh mà nó đã bay được một khoảng rất xa, đồng thời hình tượng của nó càng ngày càng rõ ràng, nhìn vô cùng giống với Chim Phượng chảy dòng máu Chân Linh trong truyền thuyết.
Hỏa Phượng có uy năng cường đại, khiến Đường Thiên Bảo không thể không tránh né mũi tiến công, không dám trực tiếp đối phó, mà chỉ đứng đằng xa chém ra kiếm quang nhằm tiêu hao uy năng của nó.
Lấy phù bảo sáo ngọc làm trung gian, khúc ca được lưu truyền rộng rãi này bắt đầu lộ ra vẻ bất phàm!
Sau khi một con Hỏa Phượng xuất hiện, theo việc Nhậm Hồng Nhan không ngừng thổi, rất nhanh lại có một con Hỏa Phượng với hình thể lớn hơn, cánh giương ra khoảng chừng hai thước dần được thành hình, sải cánh bay về phía Dương thúc.
Đối mặt với công kích của Hỏa Phượng được phù bảo sáo ngọc tạo ra, hai người bọn họ lộ ra vẻ bó tay chịu trói, chỉ có thể tạm thời né tránh liên tục.
Sau khi hai con Hỏa Phượng xuất hiện, dường như đã đến cực hạn, Nhậm Hồng Nhan không thổi nữa.
Nàng ta một tay ôm cổ cầm màu đỏ thẫm, một tay cầm phù bảo sáo ngọc, thân hình khẽ động, thuận theo vòng vây đã được nới lỏng mà nhanh chóng bỏ chạy xuống dưới núi.
"Không hay, bọn chúng muốn chạy trốn!"