Trong nháy mắt, Chu Tử Văn đã tính toán hết sức cẩn thận, gã vừa khống chế Linh khí tiểu đao màu đen vừa lấy ra một tấm phù lục nhị giai.
Gã nhanh chóng kích phát, hóa thành một đạo pháp thuật nhị giai bắn về phía bọn người Tử Sam, Lưu Ngọc.
"U Minh Hắc Phong thuật", "Qùy Thủy Kinh Lôi thuật", "Kim Phong Tán Hình thuật".
Hắc khí dày đặc cùng với cuồng phong dữ dội, lôi đình màu đen chấn động tâm phách con người, kim phong lạnh lẽo thực cốt tiêu hồn.
Trong chốc lát, từng tấm phù lục nhị giai đã bị kích phát, hóa thành những thuộc tính pháp thuật với uy lực kinh người quét về phía mọi người.
"Dương thúc!"
"Mau tránh ra!"
Nhìn bóng người che chắn trước người mình, Đường Thiên Bảo mở to mắt, một loại cảm giác cảm động nháy mắt lan tràn khắp lồng ngực.
Hắn ta ý thức được cái gì đó, lập tức truyền âm nói.
Bên trong Tu Tiên Giới người lừa ta gạt thế này, loại việc nghĩa chẳng từ nan, không cầu hồi báo thế này càng quý giá hơn!
Lão nhân trước mắt đã vì giáo phái và giáo chúng mà bỏ ra quá nhiều, hẳn là nên an hưởng tuổi già!
"..."
Nhưng Dương thúc nhận được truyền âm thì chỉ im lặng mà cười, hoàn toàn không có ý định tránh đi!
Tốc độ phản ứng của tu sĩ Trúc Cơ cao hơn phàm nhân rất nhiều, thời gian giống nhau nhưng lại có thể làm ra nhiều việc hơn.
Mọi người liên tiếp phản ứng lại, thật ra cũng chỉ qua hai giây ngắn ngủi mà thôi.
"Ầm."
Tiểu đao màu đen hóa thành tia sáng lạnh lẽo đánh lên màn ánh sáng màu đỏ do Dương thúc dựng lên.
Tựa như thủy tinh vỡ vụn, màn ánh sáng màu đỏ chỉ giữ được một lúc đã lập tức bị phá vỡ.
Tiểu đao màu đen không hề dừng lại, dưới ánh mắt không thể tin được của Đường Thiên Bảo, xuyên qua lồng ngực của Dương thúc, lưu lại một lỗ máu to chừng cái chén.
Cái chết giáng xuống, trên mặt Dương thúc hiện lên vô số vẻ phức tạp và hồi tưởng, sau đó thì mất dần đi thần thái.
Xuất hiện loại tình huống như thế này không có gì là lạ, Chu Tử Văn là Trúc Cơ đỉnh phong, tiểu đao màu đen lại là Linh khí cực phẩm, hơn nữa cũng đã sớm chuẩn bị tư thế.
Cả hai cộng thêm toàn lực xuất kích, cho nên bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào cũng không thể xem thường.
Mặc dù Dương thúc cũng là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong nhưng tuổi tác đã cao, thực lực đã rơi vào trạng thái suy giảm.
Huống hồ thời gian quá gấp gáp, cho dù đã sử dụng bí thuật tự tổn thương mình cũng không thể nào phát ra quá nhiều sức mạnh.
Chẳng qua nhờ lão dùng tính mạng để ngăn cản được chốc lát nên cuối cùng Đường Thiên Bảo cũng lấy kịp ra một cái khiên tròn màu đỏ, vội vàng rót pháp lực vào để che chắn trước người.
Nhưng kích phát Linh khí phòng ngự quá vội vàng thì sao có thể ngăn cản một kích toàn lực của Chu Tử Văn?
"Oành."
Một tiếng vang trầm đục vang lên, trong giây lát, tiểu đao màu đen đã đánh vào khiên tròn màu đỏ.
Tiếp sau đó, ngay cả người dẫn thuật cũng đồng loạt bị đánh bay ra xa.
Chẳng qua vì có bước đệm trước nên cuối cùng Đường Thiên Bảo không mất đi tính mạng, chỉ là bản thân bị trọng thương.
"Phụt."
Bay ra hơn hai mươi trượng rồi rơi xuống đất, hắn ta đột ngột phun ra một ngụm máu lớn, lồng ngực đầy máu đỏ tươi.
Không kịp nghĩ nhiều, Đường Thiên Bảo lập tức lấy ra một viên Linh đan chữa thương cực kỳ trân quý để nuốt vào, sau đó mới nhìn qua chỗ Dương thúc.
Lấy góc độ của hắn ta để nhìn, chỉ có thể thấy được bóng lưng của Dương thúc.
Xuyên qua lồng ngực là một lỗ thủng lớn chừng miệng chén, có thể trông thấy cả nụ cười tàn nhẫn và vẻ mặt điên cuồng của Chu Tử Văn.
"Bịch."
Khóe miệng và ngực không ngừng chảy xuống máu tươi, vị nguyên lão cuối cùng của Thánh Hỏa Giáo đã ngã xuống, khí tức sinh mệnh lập tức trôi qua.
Máu tươi nhanh chóng chảy xuống, thuận theo quỹ tích tự nhiên mà chảy xuống hố.
Hơn một nửa thanh kiếm màu trắng bạc bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sẫm.
Thanh "Thánh kiếm" này đã tăng thêm ba phần sắc thái không rõ.
Một chết, một trọng thương, về phần những giáo chúng khác bị pháp thuật ngăn cản nên tạm thời không thể ngăn trở.
Một kích thành công, Chu Tử Văn thu liễm ý cười, thần thái ung dung không chút vội vàng.
Thân hình gã khẽ động, nhanh chóng tới cái hố nhỏ bên cạnh, không để ý tới sự lạnh lẽo của máu tươi, lập tức cầm lấy Thánh Hỏa kiếm.
Vận chuyển pháp lực, muốn thu thanh kiếm này vào trong túi trữ vật.
Lại không hiểu vì sao, mãi không thành công, thử liên tiếp vài lần cũng đều thất bại.
Không kịp nghĩ gì nhiều, nếu bị bọn người Đường Thiên Bảo phản ứng kịp mà vây công thì kết quả sẽ là dữ nhiều lành ít!
Chu Tử Văn quyết định thật nhanh, đeo Thánh Hỏa kiếm vào bên hông, lui nhanh về phía ngoài phù đảo trung tâm, rõ ràng muốn phóng tới lối ra để thoát đi.
Liên tiếp đánh nhau cũng chỉ diễn ra trong khoảng hai hơi thở.
Mà lúc này, phù lục đã kích phát ra lôi đình màu đen, vẫn còn đang giằng co cùng màn sáng xanh thẳm của Lưu Ngọc.