Lúc này trong đầu hắn ta chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là giết chết Chu Tử Văn, rồi thanh lý những kẻ xông vào này!
Cuộc chiến tại tầng ba của bí cảnh này, Đường Thiên Bảo chiếm toàn bộ ưu thế sân nhà, lúc này đây hắn ta đã xoay đổi được cục diện, thậm chí còn hơi chiếm thế thượng phong.
Chẳng qua muốn nhanh chóng đánh bại Chu Tử Văn thì hắn ta không thể làm được được trong khoảng thời gian ngắn.
"Trưởng lão ở trên, hôm nay đệ tử phạm phải sai lầm, không cầu người rộng lượng."
"Hôm nay Thiên Bảo muốn dùng Phù Bảo mà người ban thưởng dùng để thanh lý môn hộ!"
Trong lòng tạ lỗi với Thạch trưởng lão đã chết, Đường Thiên Bảo sờ lên túi trữ vật bên hông, lấy ra một tấm phù lục màu đỏ vẽ trường đao, lập tức rót pháp lực vào rồi kích phát nó.
"Khà khà khà…"
Đối với cái chết của một giáo chúng hạch tâm của Thánh Hỏa Giáo nữa, trái lại Chu Tử Văn vô cùng hưng phấn, khí huyết quanh thân gã càng thêm sinh động.
Thấy đối phương lấy ra Phù Bảo, gã cũng không cam chịu yếu thế.
Gã cũng đồng thời lấy ra một tấm phù lực vẽ chùy nhỏ màu đen trong túi trữ vật, đồng thời rót thêm pháp lực vào.
Ngay sau đó, hai luồng uy thế cấp bậc vượt quá Trúc Cơ lập tức bao phủ toàn bộ bình đài!
Phù Bảo!
Lưu Ngọc vẫn luôn dùng thần thức để ý động tĩnh của tất cả tu sĩ, nên trước khi hai người lấy ra Phù Bảo thì hắn đã phát hiện ra.
Hắn lập tức mỉm cười, thoáng cách xa hai người một khoảng nhằm tránh bị lan đến.
Đấu pháp đến loại trình độ này, ân oán của hai người càng lúc càng sâu, không nhất định có thể duy trì được lý tính nữa, loại bảo vật như Phù Bảo cũng đã được lấy ra rồi.
Chẳng qua bây giờ dùng cũng tốt, đối với hắn mà nói thì vẫn tương đối có ích.
Ít nhất chút nữa ra tay, hai người đều thiếu đi một con át chủ bài!
Không thể không nói, đã đến cấp độ Trúc Cơ đỉnh phong, việc sử dụng Phù Bảo thật đúng là nhiều hơn những Trúc Cơ bình thường khác.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Từ sau khi tên giáo chúng cuối cùng của Thánh Hỏa Giáo ngã xuống, đến khi Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn lần lượt xuất ra Phù Bảo, thật ra cũng chỉ là chuyện xảy ra trong hai hơi thở.
Thu thập chiến lợi phẩm xong, nam tu Vô Mi vòng qua chiến đoàn của Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn rồi lập tức đi về hướng chiến đoàn của Lưu Ngọc, Nhậm Hồng Nhan.
"Ghê tởm, chẳng lẽ?"
Thấy nam tu Vô Mi vòng qua đi tới bên này, Nhậm Hồng Nhan dường như ý thức được cái gì, lúc này sắc mặt nàng ta đã hoàn toàn thay đổi.
Dựa theo ước định lúc trước, nam tu Vô Mi này đánh chết đối thủ xong thì hẳn là nên trợ giúp Chu Tử Văn mới đúng!
Đối phương đi vòng qua, hiển nhiên là không định tuân thủ ước định lúc trước!
Quả nhiên, một giây sau đó, phỏng đoán này đã trở thành hiện thực.
Nam tu Vô Mi dừng lại bên phải Nhậm Hồng Nhan, đứng đối diện với Lưu Ngọc ở bên trái tạo thành thế giáp công Nhậm Hồng Nhan!
Người này động tác gọn gàng, không một câu nói nhảm.
Đầu tiên là huy động Linh khí hắc kỳ, thả ra vài con Sinh Hồn diện mạo đáng sợ với hai mắt đỏ hồng, cấp bậc Trúc Cơ hậu kỳ đánh về phía Nhậm Hồng Nhan.
Sau đó hai tay bắt đầu bấm pháp quyết, đồng thời phóng thích ra hai quả cầu màu đen, phát ra từng tia khí tức ăn mòn hủy diệt mọi thứ, mục tiêu cũng chỉ nhắm vào Nhậm Hồng Nhan.
Hiển nhiên, trong mắt nam tu Vô Mi, tu sĩ Thiên Nhất Tông có uy hiếp lớn nhất, còn lớn hơn Lưu Ngọc rất nhiều.
Thân thể trong suốt đen nhánh, hai con ngươi nổi bật màu đỏ thẫm.
Ba Sinh Hồn chỉ Trúc Cơ hậu kỳ, trên dưới cả người đều tỏa ra khí tức tử vong.
Hình thù của bọn chúng kỳ quái, thậm chí thân thể còn không được đầy đủ, nhìn qua lập tức khiến người ta liên tưởng đến những khái niệm không tốt như "Xấu xí", "Tà ác".
"Aaa."
Miệng Sinh Hồn mở rộng ra thành một đường cong khoa trương, nói lung tung những lời không rõ nghĩa, vang vọng toàn bộ bình đài.
Trong khoảnh khắc ấy, trên tiểu bình đài vang lên từng trận quỷ ngữ!
Dường như những lời nói lung tung này có hiệu quả ảnh hưởng nho nhỏ tới tinh thần, nếu tu sĩ có tu vi không đủ mà nghe thấy, rất có thể sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn, mất lý trí.
Chẳng qua ở đây đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, loại trình độ ảnh hưởng này không coi là gì.
Nhìn qua những con Sinh Hồn mở to cái miệng như chậu máu đang đánh tới kia, khi những nam tu không có ý định ra tay trước, Nhậm Hồng Nhan đã có động tác.
Bàn tay ngọc trắng noãn, thon dài của nàng ta gảy trên dây đàn, vốn là một loại nhạc khúc đã lập tức biến đổi!
Từng sợi Linh quang màu đỏ bốc lên, ngưng kết thành hư ảnh của ba con yêu thú thượng phẩm nhị giai, giương cánh bay về phía ba con Sinh Hồn xấu xí kia.
"Quác..."
Hỏa Liệt điểu kêu lên một tiếng bén nhọn, trong miệng phun ra liệt diễm cực nóng, dùng đôi trảo cứng cáp, mạnh mẽ của mình đánh về phía ba con Sinh Hồn phía đối diện.
Hỏa diễm thiêu đốt, quỷ khí âm trầm, lệ quỷ cắn xé.
Vừa đối mặt với giao phong, ba con Hỏa Liệt điểu đã rơi vào thế hạ phong.
Chẳng qua vì hoàn cảnh đang ở bí cảnh ba tầng biển lửa, thực lực của Sinh Hồn đã giảm đi nhiều, cũng không thắng lợi được bao nhiêu.
Về phần hai khối Hắc cầu với uy thế cực mạnh, tương đương với pháp thuật nhị giai cực phẩm cũng đánh vào hư ảnh của pháp khí đao thương kiếm kích.
Ầm ầm!
Ngay khoảnh khắc đó, hư ảnh của lượng lớn pháp khí đã bị phá hủy, hóa thành từng sợi Linh khí.
Pháp thuật mạnh mẽ của Hắc cầu đánh tới, có loại cảm giác khó mà chống đỡ nổi.
Có điều "Chất lượng" pháp thuật của Hắc cầu rất cao, nhưng số lượng hư ảnh pháp khí lại quá nhiều, chênh lệch uy năng của cả hai cũng không vượt quá trình độ nhất định.