Nói xong, thấy Lưu Ngọc không nhúc nhích tí nào, hắn ta cười khổ lắc nhẹ đầu, đi trước đến Truyền Tống trận.
"Sàn sạt."
Lưu Ngọc theo sát phía sau, duy trì khoảng cách có thể công kích bất cứ lúc nào, tâm thần cũng căng chặt, bí thuật "Kinh Thần Thích" cũng sẵn sàng chờ phát động.
Có lẽ đối phương thật sự không có ý định giở trò quỷ kế, hoặc có lẽ vì hắn phòng bị quá tốt nên hắn ta không có cơ hội ra tay.
Hai người thuận lợi đi đến trước Truyền Tống trận, trong lúc đó không có phát sinh bất cứ chuyện không tốt nào.
"Răng rắc"
Truyền Tống thì nhất định không thể thiếu “Độn Không Thạch”, cũng phải được lắp đặt tốt vào trên Truyền Tống trận, Lưu Ngọc không đợi đối phương có động tác, lập tức phất tay vung ra mấy khối Linh Thạch trung phẩm, chuẩn xác đưa vào trong lõm.
"Lách cách"
Linh quang màu trắng ngà quen thuộc dần sáng lên, Truyền Tống trận chậm rãi khởi động.
Để chứng minh trận pháp không phải cạm bẫy, Đường Thiên Bảo bước trước vào trong trận, đứng vững ở một bên.
Lưu Ngọc theo sát phía sau, cùng đứng vững ở một bên khác, thần thức vẫn luôn khóa chặt đối phương, để đề phòng vào thời khắc quan trọng xảy ra rủi ro gì đó.
"Vù vù".
Bên trong những rung động nho nhỏ, Linh quang màu trắng sữa càng ngày càng sáng rực rỡ, lúc đạt tới điểm giới hạn nào đó, quang hoa bất chợt nở rộ!
Khi Linh quang ảm đạm xuống, hai bóng người đã biến mất không còn.
…
Trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, ý thức rơi vào mơ hồ.
Ngay lúc Lưu Ngọc khôi phục như cũ thì người đã ở bên trong không gian dưới lòng đất, Linh khí xung quanh cực kỳ mỏng manh.
“Xem ra, đã rời khỏi được bí cảnh Thánh Hỏa Giáo.”
Trước hết dùng thần thức dò xét khắp bốn phía, khi xác định không có khác thường gì, hắn mới thoáng thở dài một hơi.
Không có cơ thể mạnh mẽ như Lưu Ngọc, Đường Thiên Bảo phải qua mấy nhịp thở mới khôi phục lại.
Ánh mắt tiếp xúc với nhau, cùng gật nhẹ đầu với nhau, rồi đồng loạt tiến lên. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hai người đều sẽ không ra tay, đều có thể bình an vô sự rời đi.
Từng bước đi lên, hai người nhanh chóng tới được trên mặt đất.
Giẫm trên mặt đất đầy cát vàng, ánh mặt trời đang lúc rực rỡ nhất, bốn phía không thấy bóng dáng của bất kỳ ốc đảo nào.
Đội ngũ có bảy người tiến vào, chỉ còn lại hai người còn sống, sự tàn khốc của Tu Tiên Giới có thể thấy rõ từ chỗ này.
Tắm dưới ánh mặt trời ban trưa, Lưu Ngọc cũng cảm thấy một hồi thổn thức.
"Hồng đạo hữu, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta xin từ biệt tại đây."
"Thánh Hỏa Giáo vô cùng hoan nghênh đạo hữu đến đây làm khách bất cứ lúc nào, đến lúc đó Thiên Bảo nhất định chiêu đãi thật tốt."
Đường Thiên Bảo vừa chắp tay vừa nói.
Hắn ta mở to hai mắt, ánh mắt có hơi vi diệu, cho rằng che giấu rất tốt, nhưng Lưu Ngọc vẫn có thể phát giác được sự cảnh giác và đề phòng vô cùng sâu đậm.
"Nếu Thiên Bảo đạo hữu đã có lòng...”
Lời của Lưu Ngọc còn chưa nói hết, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đột ngột quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó.
Đồng thời nhanh chóng sờ lên eo, lấy ra Linh khí hộ vệ quanh thân, nắm chặt "Thuấn Tức Thiên Lý phù" cất giữ đã lâu!
Chỉ cần một chú niệm, lập tức có thể đến ngàn dặm bên ngoài!
Sở dĩ hắn căng thẳng như đại địch đến gần, là bởi vì trong khoảnh khắc lời hắn còn chưa nói hết kia, có một luồng Linh áp mạnh mẽ vượt quá giới hạn bỗng nhiên rơi xuống.
Hơn nữa, còn luôn khóa chặt hai người.
Tu sĩ Kim Đan!
Linh Giác điên cuồng báo nguy, truyền đến cảm giác cực kỳ nguy hiểm, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, cảm nhận được áp lực vô cùng nặng nề.
Không chỉ như thế, hắn từng gặp qua khá nhiều tu sĩ Kim Đan, dựa vào cường độ Linh áp, đã có thể kết luận đây là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ!
Dù cho Lưu Ngọc đã có thể ngang dọc tung hoành ở cảnh giới Trúc Cơ, nhưng đối mặt cảnh giới Kim Đan hay là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, cũng khó có thể nâng lên ý nghĩ đối địch.
Không bởi vì cái gì khác, chỉ bởi hai cảnh giới có sự chênh lệch quá lớn.
Giữa hai cảnh giới, khoảng cách thực lực tồn tại cực lớn, bản chất sinh mệnh cũng chênh lệch, tuyệt đối không thể đánh đồng.
Nhìn chung toàn bộ lịch sử của Tu Tiên Giới, tu sĩ có thể vượt qua đại cảnh giới mà chiến đấu đều chỉ lác đác vài người.
Ngay lúc Linh áp này phủ xuống, ánh mặt trời vốn đang rực rỡ dường như cũng trở nên mờ tối.
Trong tầm mắt Lưu Ngọc, xuất hiện một lão giả mặc hắc bào rộng lớn, gầy như que củi, sắc mặt âm trầm.
Người này có thể không dựa vào bất cứ pháp khí Pháp Bảo nào trợ giúp, mà đã đứng vững trên không trung, đây chính là tiêu chí của tu sĩ Kim Đan.
Cộng thêm Linh áp mạnh mẽ bao phủ quanh người, Lưu Ngọc đã kết luận được người này chính là tu sĩ Kim Đan.
Trong chớp mắt, pháp lực tinh thuần lập tức vận chuyển tới lòng bàn tay.
Chỉ cần một cái ý niệm, là có thể kích phát "Thuấn Tức Thiên Lý phù ", thoát ly khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, bỏ trốn mất dạng.
Nếu không phải lá bùa này quá trân quý, dùng xong thì sau đó gần như không có khả năng tìm được cái thay thế nữa, thì Lưu Ngọc vốn không dự định đứng nhìn làm gì, hắn đã sớm đi trước rồi.
Cùng trong lúc đó, sắc mặt Đường Thiên Bảo cũng thay đổi mạnh mẽ, cảm nhận được Linh áp cực kỳ nặng nề.
Linh áp mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, áp bách bức người.
Không có lúc nào là không có áp lực, dường như có ở khắp mọi nơi.
Cảm giác này gần như để hắn ta sinh ra một loại cảm giác không có chỗ trốn chạy, dù lên trời hay xuống đất.
Chẳng biết tại sao, Đường Thiên bảo nghĩ tới biểu cảm muốn nói lại thôi của Chu Tử Văn trước khi chết.
"Haizz."
"Tử Văn, chúng ta lớn lên cùng nhau ở trong giáo phái, nhưng cuối cùng vẫn không thể đoàn kết.”
“Tạo hóa trêu ngươi mà!"
Đường Thiên Bảo thở dài một hơi.