Lưu Ngọc phóng tầm mắt nhìn qua, bốn phía đều là Linh khí đủ mọi màu sắc trông rất lộng lẫy tựa như đặt mình vào thế giới truyện cổ tích, những dãy Linh quang không ngừng lưu chuyển.
Thoáng một cái chớp mắt, Linh khí hội tụ tới đã cực kì khủng bố, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng phải cảm thấy run rẩy.
Linh khí năm mươi dặm xung quanh lập tức bị rút sạch, tạo thành trạng thái “Chân không” ngắn ngủi.
Lưu Ngọc có thể cảm giác được, những nơi có dòng Linh khí đủ mọi màu sắc đi qua, gần như không cảm thấy được Linh khí nữa mà giống như bị cưỡng ép cướp đoạt đi hết.
“Đây chính là năng lực thần kỳ điều khiển Linh khí trong trời đất của Linh bảo đây sao?”
Lưu Ngọc tự lẩm bẩm, không khỏi khao khát.
Con người có điểm cuối cùng, mà uy lực của trời đất lại vô cùng vô tận.
Mặc dù câu nói này có hơi quá phiến diện, nhưng đối với tu sĩ cấp thấp mà nói cũng gần như thành chân lý.
Linh khí đủ loại màu sắc từ bốn phương tám hướng vọt tới, giống như chịu một loại ép buộc nào đó, mặc dù nhìn lộn xộn vô trật tự, nhưng cũng không có dấu hiệu hỗn loạn mất khống chế hay là tán loạn.
Vô số ác quỷ và đầu lâu nhanh chóng tiến sát tới khoảng cách chưa được mười trượng quanh Đường Thiên Bảo.
Khoảng cách này, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chi tiết trên người ác quỷ, mỗi một hoa văn bên trên đầu lâu.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều là ở trong gang tấc, huống chi là tu sĩ Kim Đan?
Nếu như không thể phá giải tình thế nguy hiểm, vậy một khắc sau, chính là lúc Đường Thiên Bảo bỏ mạng!
Nhìn đến đây, trong lòng Lưu Ngọc thầm căng thẳng, pháp lực lại vận chuyển lên bàn tay, chỉ cần một suy nghĩ là có thể kích phát Thuấn Tức Thiên Lý phù bỏ chạy.
Dù sao Linh bảo vượt qua Trúc Cơ kỳ quá nhiều cấp độ, dù cho có khí linh phối hợp, điều động tới cũng là rất khó.
Với cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong của Đường Thiên Bảo Trúc Cơ, khả năng khống chế không được mới là lớn nhất!
Trong lòng lóe lên ý nghĩ này, Lưu Ngọc tiếp tục nhìn về phía Đường Thiên Bảo, muốn nhìn kết quả sau cùng một chút.
Kết cục của người này lát nữa sẽ biết!
Linh khí tụ đến từ bốn phương tám hướng dưới sự ép buộc vô hình nào đó của Thánh Hỏa kiếm, không ngừng hội tụ về phía Đường Thiên Bảo.
Từ xa nhìn lại, Linh khí đủ mọi màu sắc giống như từng dải lụa màu.
Đủ loại màu sắc trộn lẫn lại cùng nhau, nhưng trông không hề hỗn loạn mà mang vẻ đẹp đều đặn.
Nhưng càng tiếp cận Đường Thiên Bảo, những dải Linh khí màu sắc càng ảm đạm, giống như đang phai màu.
Cái này không khác gì với khi thân của Thánh Hỏa kiếm phai màu, rất khó để người ta không liên tưởng chúng với nhau.
Linh khí thuộc tính Kim đại biểu cho màu vàng, Linh khí thuộc tính Mộc đại biểu cho màu xanh.
Các loại màu sắc khác cũng có thuộc tính Linh khí tương ứng, đây đều là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng khi Linh khí tới gần Đường Thiên Bảo trong phạm vi nhất định, tất cả đều biến thành màu xám trắng, nhiễm lên một tầng xám tinh xảo, bị cưỡng ép đổi màu thuộc tính vốn có.
Lưu Ngọc biết đây chính là bị Thánh Hỏa kiếm “Điều khiển” hoặc là nói bị khống chế.
Trong lúc những ác quỷ và đầu lâu tiếp cận trong phạm vi năm dặm, những Linh khí trời đất vô cùng vô tận kia dừng ở trên không sau lưng Đường Thiên Bảo, hình thành một hư ảnh mờ nhạt của thanh kiếm.
Kiếm ảnh hiện lên màu xám trắng, cao bảy mươi, tám mươi trượng, còn kiên cường hơn cả dãy núi, chỉ là nó hơi hư ảo và không chân thực.
Nhưng khi nhanh chóng hấp thụ xong Linh khí nó dần có thực thể hơn. Cẩn thận nhìn lại, kiếm ảnh này vô cùng giống Thánh Hỏa kiếm, giống như là phóng đại Thánh Hỏa kiếm lên vậy.
Chẳng qua ở chỗ chi tiết thì có hơi mơ hồ một chút.
Theo lý mà nói thì Thánh Hỏa Giáo luyện chế Thánh Hóa kiếm hẳn là thuộc tính Hỏa mới đúng.
Lần đầu tiên Lưu Ngọc nhìn thấy, kiếm này còn hấp thu lượng lớn tinh lực thuộc tính “Hỏa”.
Nhưng giờ khắc này, kiếm ảnh treo lơ lửng trên không trung phát ra khí tức mục nát, rác rưởi, làm gì có dáng vẻ của Linh bảo thuộc tính Hỏa chứ?
Liên tưởng tới dáng vẻ khi Thánh Hỏa Giáo luyện chế nó, tự gọi là thanh kiếm vô danh cũng không ngoa!
Giờ khắc này, Đường Thiên Bảo đang giơ cao Thánh Hỏa kiếm, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh ngoài dự đoán.
Nhận được sự bổ sung của Thánh Hỏa kiếm, uy thế của hắn ta đã vượt qua cấp độ khó mà tin nổi, đồng thời lại tương khớp với cõi u minh.
Nhất cử nhất động đều có thể khuấy lên phong vân giữa trời đất.
Chẳng qua bản thân Đường Thiên Bảo vẫn là tu sĩ Trúc Cơ, nếu bị bất cứ con ác quỷ nào nhào lên người cũng có thể thân tử đạo tiêu.
Đối mặt với những con ác quỷ hình thù kỳ dị gần ngay trước mắt, hắn ta biết mình không thể đợi thêm được nữa.
“Ầm ầm!”
Lưu Ngọc nghe thấy tiếng nổ vang giống như thanh lợi kiếm bị tuốt ra khỏi vỏ, từ bên tai truyền tới, lại tựa như vang vọng trong lòng.
Dư âm vang vọng, kéo dài mãi không dứt.
Lúc này, sắc mặt Đường Thiên Bảo ảm đạm, vô số tạp niệm đều đã biến mất.
Chỉ là trong mắt hắn ta còn lưu lại một chút không cam lòng với sự trêu ngươi của vận mệnh!
Hai tay của hắn ta nắm chặt Thánh Hỏa kiếm, chém xuống dưới một cái!
“Ầm!”
Ngay lập tức, kiếm ảnh trên không trung sau lưng cũng di chuyển, chém về phía bên dưới, chém ra một đạo kiếm khí màu xám trắng vô cùng lớn.
Sau khi chém ra đạo kiếm khí này, kiếm ảnh thoáng mờ đi một chút.
Nhưng dưới sự bổ sung Linh khí kinh người lại nhanh chóng rõ nét lại.
“Vèo vèo.”
Gần như trong giây phút kiếm khí chém ra, lập tức có một trận xé gió truyền tới.
Kiếm khí màu xám trắng vừa xuất hiện đã vượt qua một khoảng cách lớn, xuất hiện trước người Đường Thiên Bảo.
Thẳng tắp quét ngang vô số ác quỷ và đầu lâu màu đen.
“Tách tách tách”.
Kiếm khí xám trắng đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó có liên tiếp những âm thanh vỡ vụn vang lên.
Bất kể ác quỷ hay đầu lâu có hình dáng gì, dưới uy năng của kiếm khí màu xám trắng đều yếu ớt giống như tờ giấy.
Một hơi qua đi, ánh sáng màu xám trắng được thu liễm bớt.