Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1166 - Chương 1166. Phá Bại Kiếm! (6)

Chương 1166. Phá Bại kiếm! (6)
Chương 1166. Phá Bại kiếm! (6)

Lúc này, kiếm ánh màu xám trắng tựa như núi cao bắt đầu rơi xuống.

Nhất trí với động tác của Đường Thiên Bảo, kiếm ảnh màu xám trắng cao chừng bảy, tám chục trượng nhanh chóng chém xuống dưới.

Kiếm thế này càng trảm càng mạnh!

Tiếp theo đó, chính là Linh quang màu xám trắng lấp lánh!

Mục nát, rách rưới và khô cằn.

Trong chốc lát, đủ loại khí tức không rõ đều bao phủ phạm vi vài dặm xung quanh.

Hắc Cốt chân nhân cảm giác sâu sắc nhất, sau khi một kiếm này hạ xuống, hô hấp của lão cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Lão có thể cảm giác được, thọ nguyên vốn không nhiều của mình, phải tính bằng năm, bằng tháng, nay dưới khí tức không rõ này đã dần trôi qua.

Dưới kiếm ảnh màu xám trắng tựa như dãy núi cao, cho dù là Kim Đan chân nhân cũng lộ ra dáng vẻ vô cùng nhỏ bé.

Bất kể phản kháng thế nào cũng đều không có ý nghĩa.

Không có kịch liệt đối kháng, khi kiếm ảnh màu xám trắng chém xuống, không gặp phải bất kỳ ngăn trở nào, cũng không hề ngừng lại.

Bất kể thủ đoạn nào của Hắc Cốt chân nhân cũng đều bị phá nát cả.

Đợi khi Linh quang thu liễm hết, kiếm ảnh màu xám trắng tiêu tán thì tại chỗ ban đầu đã không còn vật gì.

Tan thành tro bụi!

Chỉ có một lá cờ đen, rơi xuống dưới mặt đất, trên cờ đen còn thủng mấy cái lỗ lớn.

“Hít…”

Lưu Ngọc liên tục phun ra một ngụm trọc khí.

Thấy Hắc Cốt chân nhân đã tan thành tro bụi, ngay cả Kim Đan cũng không còn gì, lúc này mới thở dài một hơi.

Vốn dĩ nhịp tim không ngừng đập nhanh, cũng dần khôi phục lại bình thường.

Nhìn Thuấn Tức Thiên Lý phù được luyện chế từ “Ngân Triện Văn” vẫn nằm trong tay, hắn hơi mỉm cười, thu vào túi trữ vật.

Sau đó trong lòng Lưu Ngọc hơi động, nhìn về phía Đường Thiên Bảo.

Lúc này, khí tức sinh mệnh của Đường Thiên Bảo đã cực kỳ yếu ớt, thậm chí còn có vẻ không bằng phàm nhân.

Mái tóc dài vốn đen nhánh, hiện tại đã điểm chút hoa râm.

Thân thể vốn cường tráng cao lớn nay có vẻ hơi còng xuống.

Máu thịt căng đầy nay đã hơi khô cạn.

Mặt mày hồng nhuận nay đã trắng nhợt, xám xịt!

Tinh khí thần dường như bị rút sạch, ngay cả ánh mắt cũng trở nên đục ngầu, thần thái ảm đạm không có ánh sáng.

Ngọn lửa sinh mệnh đã sắp dập tắt.

“Hô hô…”

Đường Thiên Bảo cắm chặt Thánh Hỏa kiếm vào mặt đất, hai tay vẫn giữ chuôi kiếm như cũ, ngồi liệt trên mặt đất thở hổn hển, không có chút phong độ của tu tiên giả.

Hắn ta ngơ ngác ngồi trên mặt đất, ánh mắt chầm chậm nhìn về phía cát vàng, tựa hồ đang nhớ tới cái gì đó.

Ngay cả Lưu Ngọc đi đến cũng không nhận ra.

“Thiên Bảo đạo hữu, ngươi còn có nguyện vọng gì không?”

“Nếu như có, hiện tại có thể nói ra, Lưu mỗ sẽ cố gắng giúp ngươi hoàn thành.”

Đợi rất lâu, thấy sinh mệnh khí tức của đối phương càng ngày càng yếu ớt, nhưng vẫn chìm đắm trong hồi ức như cũ, Lưu Ngọc mới lên tiếng nói.

Rất nhiều người trước khi chết đều sẽ rơi vào trong hồi tưởng, cái này không có gì kỳ lạ.

Tiếng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, tạm thời thu liễm mọi địch ý.

Nếu đối phương đã phải chết, vậy cứ vì Linh bảo, hoàn thành nguyện vọng của đối phương chưa hẳn là không thể.

Nếu như không khó khăn lắm.

Cưỡng ép cướp đoạt, không chiếm được sự tán thành của “Kiếm linh”, vậy trong khoảng thời gian dài sau này, thanh kiếm này có lẽ chỉ là một bãi sắt vụn mà thôi.

Nghe vậy, Đường Thiên Bảo như tỉnh lại từ trong hồi ức, trong mắt khôi phục vài vần phần thần thái.

Hắn ta nhìn thoáng qua Lưu Ngọc đang cúi đầu xuống, tựa như đang hỏi cái gì đó, thật lâu cũng không trả lời.

Lưu Ngọc thấy thế, cũng không vội thúc giục.

Dù sao đối phương cũng đã ở trạng thái dầu cạn đèn tắt, vốn không tạo thành uy hiếp với mình, coi như là để Linh bảo thuận lợi “Giao tiếp”, kiên nhẫn một chút cũng chẳng sao.

Đối với Đường Thiên Bảo, Lưu Ngọc vẫn tương đối công nhận.

Mặc dù hắn ta có chút từ tâm, nương tay, cũng không phải là một thủ lĩnh có tư cách, nhưng lại rất có trách nhiệm của một người lãnh đạo, gặp chuyện không lựa chọn chạy trốn, chối bỏ trách nhiệm.

Ở nơi giảo quyệt dễ thay đổi như Tu Tiên Giới này đủ để được xưng tụng là chính nhân quân tử.

Mặc dù với Thánh Hỏa Giáo mà nói, dạng lãnh đạo như này không phải là họa thì là phúc, nhưng Lưu Ngọc vẫn tương đối thích ngồi đàm đạo cùng với kiểu tu sĩ như này.

Dù sao cũng tốt hơn tiểu nhân, lúc nào cũng có thể đâm sao lưng đúng không?

“Thiên Bảo không còn tâm nguyện gì, chỉ có một việc, từ đầu đến cuối đều không yên lòng.”

“Hy vọng Thanh Dương đạo hữu có thể đáp ứng.”

Giống như nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, Đường Thiên Bảo cố nén sự đau đớn của cơ thể, nói xong trong một hơi.

Vốn là tiếng nói lanh lảnh nay đã trở nên khàn đục, khô cằn.

Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, không chần chừ, lập tức trả lời:

“Suy nghĩ trong lòng của Thiên Bảo đạo hữu, Lưu mỗ đã hiểu rõ.”

“Ta đáp ứng ngươi.”

“Vậy xin nhờ Thanh Dương đạo hữu.” Đường Thiên Bảo chật vật nói xong.

Sau đó hắn ta lung la lung lay đứng người dậy, dùng hết khí lực toàn thân, rút Thánh Hỏa kiếm đang cắm vào cát vàng ra.

“Phụt.”

Lúc này, thân thể Đường Thiên Bảo đã cực kỳ suy yếu, lúc nào cũng có thể mất đi khí tức sinh mệnh, run rẩy đưa Thánh Hỏa kiếm cho Lưu Ngọc.

Mặc dù hắn ta là dầu cạn đèn tắt, nhưng trí tuệ không có mất đi, biết vì sao đối phương lại sảng khoái đồng ý như vậy.

Đường Thiên Bảo tin nổi Lưu Ngọc sao?

Không!

Chỉ là hắn ta đã không còn lựa chọn.

“Vù vù.”

Linh quang trên Thánh Hỏa kiếm hơi yếu đi, thân kiếm run rẩy nhè nhẹ, tựa như cảm ứng được chủ nhân sắp chết.

Dùng loại phương thức này để bày tỏ sự gào thét và không nỡ của mình.

Nhưng hiện tại, từ đầu tới cuối, nó chỉ là một thanh kiếm, một thanh kiếm vừa luyện ra khí linh, vốn không thay đổi được hiện trạng.

Hết chương 1166.
Bình Luận (0)
Comment