Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1186 - Chương 1186. Cố Nhân Tọa Hóa

Chương 1186. Cố nhân tọa hóa
Chương 1186. Cố nhân tọa hóa

Lưu Dũng còn chưa tỉnh ngủ, vừa ra cửa đã trông thấy một màn này, cậu bé không khỏi mở to hai mắt, cảm thấy vị đại thúc thúc này thật lợi hại.

Chẳng qua dù có lợi hại tới đâu đi nữa, cậu bé cũng không biết, có lẽ là vô cùng vô cùng lợi hại!

Lưu Dũng dùng bàn tay nhỏ của mình dụi dụi mắt, xác nhận chín cái lỗ kia thật sự tồn tại, không khỏi kêu lên:

"Oa!"

"Thúc thúc, thật là lợi hại nha, người là đại hiệp hành tẩu giang hồ đúng không?"

Cậu bé dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lưu Ngọc, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ chờ mong, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Phá Bại kiếm, ánh mắt di chuyển theo chuyển động của thanh kiếm.

"Ồ."

Khóe miệng Lưu Ngọc hơi nhếch lên, lộ ra ý cười.

Chẳng qua hắn không có trả lời trực tiếp, mà thu lại thanh kiếm vừa luyện, như cười như không mà nhìn về đứa trẻ kháu khỉnh phía trước mặt:

"Muốn học không?"

"Nếu muốn học, thúc thúc có thể dạy ngươi."

"Thật sự có thể dạy ta sao" Đôi mắt của Lưu Dũng sáng lên, có chút lo lắng bất an, dường như đang sợ đại thúc thúc đổi ý.

"Ừm."

Lưu Ngọc cảm thấy hơi buồn cười, vô cùng nghiêm túc gật nhẹ đầu.

"Á, tốt quá rồi!"

Lưu Dũng vui vẻ khoa tay múa chân đến mức không dừng lại được.

Tâm tính của hài đồng, Lưu Ngọc có thể hiểu được, chỉ mỉm cười nhìn đứa bé tám tuổi này.

Ừm, vì sao lại có cảm giác lừa gạt tiểu hài tử nhỉ?

"Vậy thúc thúc ơi, ta có thể trở thành đại hiệp giống như người không?"

"Cũng có thể lợi hại giống như người không?"

Lưu Dũng giòn giã hỏi, dường như vấn đề này vô cùng quan trọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ căng thẳng.

"Có thể, chỉ cần ngươi muốn, tương lai nhất định có thể trở thành đại hiệp và đại tướng quân!"

Lưu Ngọc ngồi xổm người xuống, sờ lên đầu tiểu gia hỏa này, rồi thu liễm ý cười, chân thành nói.

"Hửm?"

Lưu Dũng không hiểu cho lắm, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

"Bộ kiếm pháp này có tên là Yểm Thiên, chính là một trong hai thần công tuyệt đỉnh trong giang hồ, ngươi phải nghiêm túc xem và cố gắng nhớ kỹ."

"Thúc thúc biểu diễn một lần cho ngươi xem."

Lưu Ngọc trịnh trọng nói hươu nói vượn.

Sau đó, hắn bắt đầu chậm rãi biểu diễn "Yểm Thiên kiếm" kèm với "Tinh Thần chân thân".

Chẳng qua, chỉ có phần vận chuyển kình lực và kiếm chiêu, không có phần vận hành pháp lực.

Nhưng cho dù như thế, đặt trong phàm nhân thế tục, cũng coi như là thần công tuyệt đỉnh chân chính.

"Vèo vèo."

Theo từng hồi biểu diễn của Lưu Ngọc, tiếng kiếm quang vang dội bắt đầu vang lên.

Một người chăm chú diễn luyện, một người chăm chú quan sát, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Bầu trời cũng xuống hết một vòng ánh sáng, dần chuyển qua chính ngọ.

"Nhớ được bao nhiêu?"

Lưu Ngọc thu kiếm, nhẹ giọng hỏi thăm tiểu gia hỏa trước mặt.

"Cái... cái... này, hình như không nhớ rõ cái gì cả."

Lưu Dũng kháu khỉnh sững sờ, cúi đầu, hai tay nhỏ đan vào nhau, hơi chột dạ, lắp bắp nói.

Cậu bé cảm thấy dáng vẻ luyện kiếm của đại thúc thúc rất giỏi, đến mức bị phân tán lực chú ý, hoàn toàn không nhớ rõ kiếm chiêu.

"Không sao, thúc thúc có thể biểu diễn lại một lần nữa."

"Chẳng qua nhóc con à, lần này ngươi phải nhìn cho nghiêm túc đó, không thì sẽ bị phạt đấy."

Lần này, giọng điệu của Lưu Ngọc trở nên nghiêm khắc hơn một chút, tiếp đó lại bắt đầu luyện Yểm Thiên kiếm.

Thời gian thoáng một cái đã trôi qua một canh giờ.

Dưới bóng cây, Lưu Ngọc nhìn Lưu Dũng dùng kiếm gỗ bắt chước luyện kiếm chiêu, tay nâng cằm, trong mắt lóe lên vẻ suy tư.

"Tư chất đúng là có hơi ngốc."

"Chẳng qua có Lưu mỗ tự mình dạy bảo, các loại thủ đoạn như tẩy mao phạt tủy đều có thể sắp xếp được."

"Cho dù tư chất lệch lạc, cũng có thể có được thành tựu bất phàm."

"Lại phối hợp thêm nội công tâm pháp của thế tục, việc trở thành Đại tướng quân hay đại hiệp là dễ như trở bàn tay."

Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, tâm thần khó mà bình tĩnh lại được, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này.

Trên phần đất trống, Lưu Dũng hơi mập mạp đang gắng sức vung vẩy một thanh kiếm gỗ, cố gắng bắt chước kiếm chiêu vừa mới thấy.

Trên cái trán nho nhỏ đã rịn ra những lớp mồ hôi mỏng, chẳng qua cậu bé vẫn không lựa chọn từ bỏ.

Nhìn ra được, lòng ham muốn trở thành "Đại hiệp" vô cùng chắc chắn.

"Có lẽ đây chính là "Tấm lòng son" nhỉ?"

"Hài đồng ít tạp niệm, có thể càng chăm chú làm việc gì thì càng có khả năng đạt được thành tựu tốt."

"Đợi đến khi chính thức nhận biết được thế giới này, nhìn thấy vẻ đẹp và xấu của mọi khía cạnh, cũng sẽ dần không còn thuần túy như vậy nữa."

Lưu Ngọc mỉm cười nhìn dáng vẻ vụng về của tiểu hài tử.

Sau khi bộ kiếm pháp được luyện xong, hắn vỗ bả vai Lưu Dũng, lại kiên nhẫn chỉ ra những chỗ sai lầm và thiếu sót của mình.

Mấy ngày sau đó, hẻm nhỏ thành bắc ở huyện thành Bình An.

Trong con hẻm nhỏ bình thường cũ nát, vẫn yên tĩnh như ngày thường.

Nhưng khi cẩn thận nghe kỹ lại, mơ hồ có chút tiếng đọc sách loáng thoáng truyền đến, bên trong giọng đọc là âm thanh non nớt và ngây thơ của đứa nhỏ.

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang."

"Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương."

"Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng."

"Nhuận sư thành tuế, luật lữ điệu dương."

"Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương."

"..."

Trong căn phòng không lớn không nhỏ, Lưu Tư, Lưu Dũng đang ngồi trên bàn đọc sách, trúc trắc đọc "Thiên Tự Văn".

Lưu Ngọc nằm trên một cái ghế bành bên cạnh, mỉm cười nhìn một màn này.

"Hửm?"

Bỗng nhiên, hắn chú ý tới tiểu nha đầu Lưu Tư, hai mắt dường như hơi thất thần, không tiếp tục đọc nữa.

Lưu Ngọc vừa đến đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của Lưu Tư, Lưu Dũng, đối với thay đổi những ngày nay, tiểu nha đầu vẫn có hơi không quen.

"Vì sao đại thúc thúc lại tốt với chúng ta như vậy nhỉ?"

"Hơn nữa, còn cảm thấy rất thân thiết."

Cô bé nâng gương mặt của mình, trong lúc nhất thời lại quên đọc thuộc lòng.

Bỗng nhiên, một bóng đen to lớn bao trùm xuống, Lưu Tư lập tức giật mình, đôi mắt nho nhỏ chậm rãi chuyển lên nhìn, thấy được bóng dáng cao to kia.

Gần ngay trước mắt!

"Tư Tư, không phải ngươi muốn làm đại tài nữ sao?"

"Học tập thất thần như vậy, có thể sẽ không làm được đại tài nữ đâu đó."

Thấy biểu cảm của tiểu nha đầu như vậy, Lưu Ngọc cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lại ra vẻ nghiêm túc nói.

"..."

Lưu Tư không nói lời nào, chỉ hơi mím môi, chớp đôi mắt to, ý định giả vờ đáng yêu để cho qua chuyện.

"Đưa tay ra đây."

Trải qua mấy ngày ở chung, Lưu Tư đã biết vị đại thúc thúc trước mặt vô cùng lợi hại, lập tức thành thật vươn tay nhỏ ra.

Khuôn mặt ấm ức!

"Bốp!"

Lưu Ngọc cầm thước, đánh một cái không nặng không nhẹ lên bàn tay nhỏ, răn dạy vài câu rồi mới rời đi.

"Hì..."

Bên cạnh, Lưu Dũng thấy muội muội bị phạt thì che miệng cười trộm.

Thấy ánh mắt đại thúc thúc nhìn qua, cậu bé vội vàng đọc "Thiên Tự Văn" trước mặt, khuôn mặt nhỏ cứng đờ làm ra vẻ chăm chú, nhưng vừa đọc vừa cố nhớ.

Những ngày yên bình như vậy kéo dài trong ba tháng.

Hết chương 1186.
Bình Luận (0)
Comment