Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1210 - Chương 1210. Vậy Khiến Cho Ta Không Thể Thuận Gió Đi! (3)

Chương 1210. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi! (3)
Chương 1210. Vậy khiến cho ta không thể thuận gió đi! (3)

Tiếng hét tan trong khung cảnh rộng lớn theo bốn phương tám hướng, còn có từng đợt từng đợt thần thức vô hình lan tràn đến mọi ngóc ngách của ảo cảnh.

Thông qua tác dụng của “Tôn Thần diệu pháp”, Lưu Ngọc ngưng luyện thần thức, tìm kiếm sơ hở của ảo cảnh.

Hắn không ngừng thâm nhập sâu vào ảo cảnh, tìm kiếm sơ hở!

“Chính là nơi này!”

Trong lòng Lưu Ngọc vừa động, hắn mở tay phải ra, bỗng nhiên giơ lên, cảm nhận được sự tồn tại của ánh sáng màu xanh lá.

Từ Nễ Hoàn Cung nhìn ra, hắn có thể nhìn thấy xung quanh Nguyên Thần bị một luồng khí màu đen vây lại, hoàn toàn không thể cảm nhận được tình hình bên ngoài.

Chẳng qua sau khi bị sức mạnh của thần thức thâm nhập vào, luồng khí màu đen hơi hơi dao động, ước chừng sau năm sáu lần hít thở cuối cùng cũng lộ ra một kẽ hở.

Thông qua kẽ hở nhỏ bé này, Lưu Ngọc kết nối với ánh sáng màu xanh lá.

Sau một khoảnh khắc, vô số ánh sáng màu xanh lá đã cắt đứt luồng khí màu đen, ảo cảnh trước mặt do tâm ma xây nên bị phá thành mảnh nhỏ, tất cả mọi thứ dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Lưu Ngọc quay đầu, nhìn thiếu niên và cô gái lần cuối, sau đó lập tức quay đi không lưu luyến nữa!

Sự tiếc nuối này sẽ mãi mãi biến mất ở đây!

Nễ Hoàn Cung trên không, ánh sáng màu xanh lá bỗng nhiên lại tỏa thành một vầng sáng lớn, hàng ngàn tia sáng rơi xuống.

Giống như một vầng trăng bình thường màu xanh lá, mang đến cho nơi tăm tối quanh năm này một sự sáng sủa chưa từng thấy!

Vầng sáng màu xanh biếc, nháy mắt đã trải rộng mỗi một góc Nễ Hoàn Cung.

Nơi nó đi qua, luồng khí màu đen quỷ dị giống như băng tuyết bị tan ra, nhanh chóng trở nên nhạt hơn.

Chỉ sau hai nhịp thở, một cụm ánh sáng màu đỏ to bằng đầu người lộ ra khỏi đám khí màu đen.

Đúng là Nguyên Thần của Lưu Ngọc!

“Tiên Phủ chưa từng làm ta thất vọng.”

“Lúc này cũng không ngoại lệ.”

Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, trong đầu Lưu Ngọc hiện ra suy nghĩ này.

Nhưng lúc này lại không được may mắn như lúc nãy, tâm Lưu Ngọc vừa động đã cảm giác tình hình lúc này ở đan điền.

Sau khi pháp lực từ trạng thái lỏng chuyển biến thành trạng thái rắn, màu sắc lại chuyển từ màu xanh thành màu xanh nhạt.

Trong đan điền, phía trên Hồ pháp lực màu xanh, Kim Đan chậm rãi xoay tròn.

Bởi vì có một đoạn thời gian bị mất khống chế lại tạo nên một dấu hiệu bất ổn, hình thể ngưng lại có xu hướng lỏng lẻo.

“May mắn, không đến mức hỏng bét.”

“May là đã chuẩn bị Kết Kim đan và Huyền Nguyên Băng Tinh, có sức mạnh của hai loại Linh vật củng cố Kim Đan.”

“Nếu không, khi bị mắc kẹt trong tâm ma kiếp thời gian dài, đổi lại là một tu sĩ không chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ đã làm hỏng Kim Đan.”

“Hơn nữa Kim Đan của mình lại khác với người khác, hẳn đây cũng là nguyên nhân cho việc này.”

Thấy Kim Đan lớn bằng quả trứng gà bình yên vô sự, Lưu Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn vội vàng vận chuyển “Thanh Dương công pháp”, ổn định lại Kim Đan đang có chút vấn đề lại.

Đáng tiếc, bề ngoài Kim Đan nhìn như không có vấn đề gì nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của tâm ma kiếp.

So sánh với Kim Đan trước khi bước vào tâm ma kiếp lại có chút thay đổi không nói rõ được.

Lưu Ngọc cẩn thận quan sát một lúc mới phát hiện được, mặt ngoài Kim Đan tuy không có dấu hiệu tổn hại nào nhưng thực tế lại xảy ra biến hóa không nhỏ.

Màu xanh phía trên Kim Đan đã nhạt đi, nhận thấy sự “hoàn mỹ”, bất tri bất giác đã biến mất.

Tuy hình dạng không biến đổi gì, nhưng lại không còn hoàn mỹ nữa!

Thời điểm hình thành Kim Đan là lúc cực kỳ quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến phẩm chất của Kim Đan, vừa là kiếp nạn cũng là cơ hội mài dũa.

Vì hắn không chém nhát kiếm kia, Lưu Ngọc không được xem là vượt qua kiểm tra của tâm ma kiếp, chỉ là mượn năng lực thần kỳ của Tiên Phủ mạnh mẽ loại bỏ cửa ải của tâm ma.

Nói đến cùng vẫn gây ảnh hưởng đến Kim Đan.

“Chẳng lẽ là?”

Nhìn thấy sự “hoàn mỹ” biến mất, sắc mặt Lưu Ngọc không khỏi thay đổi, thả Linh Giác ra để cảm ứng một cách tinh tế nhất.

Trong Linh Giác, trên bề mặt của Kim Đan có chín đạo ngân hình lưỡi liềm, không biết khi nào một đạo ngân đã biến mất, hiện tại chỉ còn có tám đạo ngân.

Đạo ngân thứ tám cũng hơi mờ mờ, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Haiz…”

Lưu Ngọc khẽ thở dài, từ lúc bắt đầu đưa ra lựa chọn, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Kim Đan có khuyết điểm, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy thất vọng.

Chẳng qua, hắn không hối hận.

“Có một số thứ.”

“Khó có thể buông bỏ.”

“Rốt cuộc, bản thân cũng không phải là một người thuần túy.”

Vô số suy nghĩ đến rồi đi, vẻ mặt Lưu Ngọc phức tạp.

Sau đó, hắn gạt bỏ tạp niệm, canh thời gian hấp thu Linh khí, vận chuyển công pháp luyện hóa pháp lực.

Tuy Kim Đan không hấp thu pháp lực, nhưng Hồ pháp lực lúc này lại không lớn như lúc trước khi Kết Đan, còn lâu mới có thể phát huy được hết sức mạnh của pháp lực.

Sau khi trải qua tâm ma kiếp, Lưu Ngọc đã chính thức bước vào cảnh giới Kim Đan, Nguyên Thần vẫn đang phát triển nhanh chóng, phạm vi thần thức cũng không ngừng mở rộng hơn.

Bởi vì tích lũy quá nhiều, Linh áp quanh thân hắn thậm chí có thể so sánh với tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Chẳng qua lúc này, sau khi thần thức được phát triển cực mạnh, hắn đã có thể miễn cưỡng khống chế được Linh áp, vẫn có thể duy trì sức mạnh ngang bằng với tu sĩ Kim Đan bình thường.

Cứ như vậy, sẽ không lộ ra quá nhiều.

“Chuyện kết thành Kim Đan thượng phẩm, vẫn nên cố gắng che dấu.”

“Dù sao, Kim Đan có phẩm chất tốt nhất tông môn là của Trường Phong chân nhân, chẳng qua cũng chỉ lục phẩm mà thôi.”

“Để lộ là Kim Đan lục phẩm cũng đủ để khiến bốn người đó kinh ngạc, lại không đến mức làm những lão già đó kiêng kị.”

“Ừm, tốt nhất vẫn nên cẩn thận.”

Vừa bổ sung pháp lực, Lưu Ngọc vừa suy nghĩ.

Bên ngoài đông phủ.

Đang lúc Lưu Ngọc hoàn toàn ngưng kết Kim Đan, dị tượng ngưng kết Kim Đan đã biến mất.

Linh khí tụ lại như sương mù, không dày đặc mà là biến thành từng sợi từng sợi.

Nhưng Linh áp lại bao phủ hơn nửa Linh sơn, vẫn luôn duy trì không biến mất, hơn nữa còn chậm rãi tràn lên trên.

Một khoảng thời gian trôi qua, đã đạt tới giai đoạn tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, lúc này mới tạm dừng chiều hướng tăng lên.

Mà điều này có ý nghĩa gì, không cần nói ai cũng hiểu được.

“Sư huynh ngưng kết Kim Đan rồi.”

Kẹp tóc màu bạc lay động, vẻ mặt Giang Thu Thủy vui mừng, quay đầu nói với Kỷ Như Yên.

Hết chương 1210.
Bình Luận (0)
Comment