Cảnh giới đã được củng cố, thần thông bản mệnh cũng đã dần quen thuộc, tiếp theo dĩ nhiên phải là luyện hóa Pháp Bảo trong tay, để bản thân có được thực lực xứng đôi với tu vi.
Sờ vào túi trữ vật, hắn lấy ra pháp bảo Hắc Kỳ.
Lưu Ngọc điều khiển pháp lực rót vào trong Hắc Kỳ quỷ dị này, đồng thời một tay hắn chậm rãi bấm pháp quyết luyện hóa.
Trong lúc nhất thời, Linh quang màu xanh đen lấp lánh toàn bộ động phủ.
Chói rọi lên gương mặt không vui không buồn của hắn, lập tức khiến hắn có thêm vài phần cảm giác siêu phàm thoát tục, đồng thời có thêm vẻ thần bí băng lãnh vô tình.
Rất giống ma quỷ!
Từ lúc Hắc Cốt chân nhân ngã xuống đến nay đã được mười mấy năm, cho dù Hắc Kỳ là Pháp Bảo bản mệnh của lão đi chăng nữa, thì dấu ấn thần thức trong đó cũng đã phai mờ từ lâu.
Có điều dù là như thế, Lưu Ngọc vẫn phải bỏ ra thời gian hai ngày mới có thể hoàn thành bước luyện hóa đầu tiên.
"Thời gian hai ngày này chỉ là tế luyện sơ bộ mà thôi."
"Bên trong món Pháp Bảo này vẫn còn tràn đầy khí tức của Hắc Cốt chân nhân như trước, bản thân mình không thể phát huy được uy năng lớn nhất của nó được."
"Sau này, vẫn phải nên dùng nhiều pháp lực của bản thân để gột rửa tế luyện hơn."
"Chẳng qua dù là như thế, trước mắt mà nói cũng đủ rồi."
"Dù sao Hắc Cốt chân nhân có tu vi Kim Đan hậu kỳ, món Pháp Bảo này cũng đã được nuôi dưỡng mấy trăm năm, uy năng đương nhiên phải vượt xa những món Pháp Bảo bình thường."
"Trước mắt dù chỉ mới là giai đoạn Kim Đan sơ kỳ, cũng đã hoàn toàn đủ rồi."
"Cho dù không hài lòng, trước mắt trong tay mình cũng chỉ có món Pháp Bảo này, mình chỉ có thể chấp nhận mà thôi."
Bước tế luyện đầu tiên đã hoàn thành, Lưu Ngọc quan sát cẩn thận món Pháp Bảo này, sau đó khẽ lắc đầu.
Sau khi Pháp Bảo Hắc Kỳ bị đánh bại thì đã xuất hiện nhiều thêm vài cái lỗ, cần tu bổ một phen thì mới sử dụng lại được.
"Vạn Hồn phiên."
Ở một góc của Hắc Kỳ, hắn thấy được tên của món Pháp Bảo này.
"Vạn Hồn phiên đang trong trạng thái tổn hại, năng lực nuôi dưỡng tà linh bên trong cũng bị suy giảm, tà linh đang không ngừng trở nên suy yếu."
"Nhắc tới Pháp Bảo Ma đạo này thì đúng là vô cùng thô bạo, uy năng của nó đa phần được quyết định bởi tà linh bên trong nó."
"Tà linh càng nhiều thì uy nặng của Vạn Hồn phiên sẽ càng lớn mạnh."
"Mà sau khi đã trúng một kích của Phá Bại kiếm rồi, những tà linh trong Vạn Hồn phiên chỉ còn lại một con tà linh tam giai hạ phẩm, và mười mấy con tà linh nhị giai."
"Phân biệt dùng để đối phó với tu sĩ Kim Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ."
"Với đấu pháp của Kim Đan sơ kỳ, ngược lại cũng đủ dùng rồi."
Cảm nhận được uy năng của Vạn Hồn phiên, ánh mắt Lưu Ngọc lấp lóe ánh sáng.
Hắn có thể tưởng tượng ra được thời điểm hắn kích hoạt Vạn Hồn phiên thì quỷ khí sẽ dày đặc thế nào, chẳng qua là hắn không định sẽ để ý tới.
Chỉ cần không quang minh chính đại đồ sát tu sĩ thì không ai lại đi đắc tội với một gã tu sĩ Kim Đan chỉ bởi vì phản cảm.
"Phải mau sớm chữa trị Vạn Hồn phiên mới được."
Sau khi suy tư chốc lát, Lưu Ngọc đứng dậy rửa mặt một phen, sau đó đi ra ngoài động phủ.
Cảnh giới vững chắc, thần thông bản mệnh xuất hiện, Pháp Bảo cũng được luyện hóa, tiếp theo dĩ nhiên là phải xuất quan.
Mới đột phá cảnh giới, cho dù tiếp tục bế quan thì thực lực cũng không tăng lên được bao nhiêu.
"Ầm ầm."
Cửa đá phủ bụi đã lâu nay đang tách dần sang hai bên, phát ra một tiếng động cực kỳ trầm đục.
Cửa đá vừa mở ra, một loạt tiếng chim thú líu ríu truyền vào trong tai.
Giữa những dãy núi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy được từng bầy tiên hạc bay lượn, vô tư vô lự.
Gần bên, hoa thảo quanh Thanh Thần phong đã được xử lý chỉnh tề, đủ mọi loại màu sắc khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Liếc nhìn qua, khắp núi đồi đều là những đóa hoa đang đua nhau khoe sắc.
Xa xa là những ngọn núi xanh mờ ảo, dãy này cao hơn dãy kia, dõi mắt nhìn ra phía xa cũng không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Từng tia sáng với những màu sắc khác nhau đang nhanh chóng xuyên qua giữa những dãy núi, tới cũng vội mà đi cũng vội.
"Thế giới này thật xinh đẹp."
"Tiếc là, sự mê ly này, chỉ có cường giả mới có tư cách thưởng thức."
"Thậm chí cũng chỉ có thể thưởng thức."
Lưu Ngọc thả lỏng tâm thần, tiến vào một loại trạng thái cực kỳ yên tĩnh, tạm thời quên hết những tính toán mưu mô.
Dừng chân trên đỉnh núi, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Một lúc lâu sau, hắn mỉm cười, đi xuống núi.
"Cung tiễn sư thúc."
Dưới ánh mắt kính sợ của Trúc Cơ chấp sự, Lưu Ngọc hóa thành một tia sáng màu xanh rồi bay lên trời, chỉ thoáng cái đã biến mất trong những dãy núi.
…
"Đây chính là cảm giác bay vút lên trên trời sao?"
"Đúng là rất tốt."
Lưu Ngọc tự lẩm bẩm, trên nét mặt lộ ra nụ cười mỉm.
Lúc này, hắn không dùng bất cứ Pháp Bảo pháp khí nào, chỉ dựa vào thân thể là đã có thể bay trên trời.
Sau khi đến cảnh giới Kim Đan, chất lượng pháp lực trong cơ thể đã đủ cao, chỉ dựa vào pháp lực là đã đủ thoát khỏi sức hút của trái đất, khiến cho tu sĩ chỉ cần dựa vào thân thể là có thể phi hành.
Loại kỹ xảo này vô cùng đơn giản, khiến sau khi Lưu Ngọc tấn thăng lên cảnh giới Kim Đan, hắn thoáng vận chuyển pháp lực vài lần là đã tự hiểu ra.
"Phương diện tốc độ cũng đã được cải thiện ngay lập tức.”
"Thời điểm ở Trúc Cơ đỉnh phong, mỗi canh giờ chỉ có đạt đến tốc độ một ngàn dặm, trừ phi vận dụng bí thuật tổn hao nguyên khí tinh huyết, bằng không muốn tăng lên nữa thì sẽ rất khó khăn."
"Bây giờ trực tiếp nhảy vọt lên đến hai ngàn năm trăm dặm mỗi canh giờ, nhanh hơn gấp đôi."
Vừa phi hành, Lưu Ngọc vừa so sánh tốc độ với trước khi Kết Đan.
Tu sĩ bình thường từ Trúc Cơ kỳ tấn thăng lên Kim Đan kỳ, tốc độ bay ước chừng tăng khoảng từ bảy trăm dặm tăng lên tới hai ngàn dặm.
Bởi vì đủ các loại nguyên nhân phức tạp, tuy rằng ở phương diện này chỉ tăng lên một chút, nhưng vẫn chiếm được ưu thế.
"Tốc độ phi hành có đôi khi là thứ mấu chốt quyết định sinh tử, nếu gặp phải Pháp Bảo phi hành thích hợp thì nhất định không thể bỏ qua."