Trong lúc suy tư, hắn đã đi hết đoạn đường ngắn ngủi còn lại, động phủ đã gần ngay trước mắt.
“Hửm?”
Nhìn trận pháp của động phủ đã được mở ra, trong mắt Lưu Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nếu hắn nhớ không nhầm, trước khi hắn rời đi trận pháp của động phủ hẳn là đã đóng lại rồi chứ, vì sao lúc này nó lại bị mở ra?
Trận pháp ở cửa động phủ, ngoài trừ hắn thì chỉ có Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên, người có lệnh bài trong tay mới có thể mở cửa.
Nhưng hai nàng còn đang bận rộn vì đại điển kết thúc, vậy thì ai là người mở trận pháp ra, bên trong là ai đây?
Đến gần trước cửa, có một mùi hoa lan phảng phất đâu đây bỗng nhiên truyền vào mũi hắn.
“Là nàng?”
Trong lòng Lưu Ngọc nhanh chóng nảy ra ý nghĩ này, không cần dùng thần thức để nhìn hắn cũng biết thân phận của người bên trong.
Mùi hương hoa lan này có chút quen thuộc, mang theo một hương vị đặc biệt, hắn đã từng tiếp xúc gần gũi với nó.
Lúc này ngửi lại lần nữa, tất nhiên hắn đã nhanh chóng nhận ra.
Chẳng biết tại sao, Lưu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới lời nói thần thần bí bí trước khi rời đi của Nghiêm trưởng lão, còn có thái độ kỳ lạ của Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên.
Nghi hoặc trong lòng hắn đã được giải đáp đơn giản ngay tức khắc.
“Két.”
Quả nhiên, trong nháy mắt khi Lưu Ngọc mở cửa động ra, hắn lập tức nhìn thấy bóng dáng của một nữ tu.
Nàng ta mặc một bộ đạo bào màu trắng, trên đạo bào cũng không có bất kỳ trang trí phức tạp hay thêu thùa tinh xảo gì.
Nhưng khí chất ung dung, sang trọng kia dù chỉ mặc đạo bào vô cùng đơn giản cũng không thể che lấp được.
Bởi vì đạo bào quá “vừa người”, dáng người quyến rũ có lồi có lõm càng được khắc họa một cách rõ nét hơn.
Cho dù cách mấy chục bước cũng có thể cảm nhận được mức độ nặng trĩu đó.
Một mái tóc dài đen nhánh, dùng một cây trâm đỏ thẫm vấn hết ở sau ót, để lộ ra một khuôn mặt với ngũ quan xinh xắn, đen trắng đối lập rõ ràng.
Ánh mắt hờ hững, làn mi cong cong, khí chất ung dung, làn da thịt bóng loáng, trắng như tuyết, cùng đôi môi đỏ tươi quyến rũ.
Cho dù chỉ liếc qua một thoáng, nhưng dựa vào trực giác và bản năng của nam nhân cũng cảm nhận được đây là một vưu vật hiếm có!
Phong thái ung dung và đoan trang, trong sự trưởng thành lại mang theo một chút quyến rũ.
Bộ đạo bào màu trắng ôm lấy thân thể mềm mại, lả lướt, càng chứng minh thân phận của nữ tu trước mắt này, vốn là người có thân phận không màng thế sự nhân gian, lúc này lại mang đến cho người ta một cảm giác khác thường.
Nàng ta đúng là Nghiêm Hồng Ngọc.
Bởi vì Lưu Ngọc không cố ý che giấu tiếng động, thế nên nàng ta tất nhiên đã phát hiện hắn từ sớm, lúc cửa động mở ra nàng ta đã vội vàng đứng dậy.
“Đinh linh linh”.
Trang sức màu bạc va chạm vào nhau, phát ra âm thanh êm tai.
“Bái kiến Thanh Dương trưởng lão!”
Nghiêm Hồng Ngọc vội vàng hành lễ, bộ dáng thùy mị, nết na, trên khuôn mặt trắng trẻo đã ửng hồng.
Hình như nàng ta vẫn chưa quen với việc thân phận của hai bên đã thay đổi, cử chỉ vẫn có hơi mất tự nhiên, cho nên lúc hành lễ cũng không tự báo tên họ.
Mấy chục năm trước hắn chỉ là một đệ tử bình thường, hiện giờ lại thay đổi nhanh chóng, thế mà lại trở thành trưởng lão tông môn!
Hơn nữa bởi vì nàng ta Kết Đan thất bại, đã không còn khả năng để tiến thêm một bước nữa, cho nên lão tổ đã bắt nàng ta đi làm thiếp cho người khác.
“Không cần đa lễ.”
“Hồng Ngọc sử tỷ, chúng ta quen biết đã lâu, cũng đã hơn mười năm rồi, không cần khách sáo như thế.”
Lưu Ngọc vừa nói vừa đi đến bên cái bàn, lấy một chén Linh trà trong túi trữ vật ra, tự châm tự uống, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự nhiên nói.
“Phải.”
Nghiêm Hồng Ngọc đáp lại một tiếng, sau đó lập tức cúi đầu ngồi xuống không nói lời nào, nàng ta đối mặt với mặt bàn, vẻ mặt biến đổi không ngừng.
Lúc này, nàng ta hoàn toàn không còn bộ dạng thông minh, cơ trí lúc trước nữa.
Ngược lại vì liên tiếp bị đả kích, khiến tinh thần sa sút rõ ràng, nhưng vậy mà lại toát ra một nét đẹp yểu điệu.
Nét yểu điệu này vừa đúng lúc tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng của nàng ta, phối hợp với khí chất ung dung, trưởng thành, càng tăng thêm sự hấp dẫn của nàng ta đối với người khác phái.
“Không tồi.”
Ánh mắt Lưu Ngọc thưởng thức người trước mặt, thoải mái đánh giá một lát, trong lòng âm thầm gật đầu.
Khi hắn nhận lấy Pháp Bảo “Kim Ngọc hoàn”, hắn đã hiểu được ý đồ của Nghiêm trưởng lão, chẳng qua hắn cũng không có ý định cự tuyệt.
Chỉ có thể nói, khi lão đưa tặng Pháp Bảo phòng ngự thật sự là đã đánh trúng vào điểm yếu của hắn.
Còn có nhan sắc và dáng người của Nghiêm Hồng Ngọc, cũng vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Đối mặt với sự hấp dẫn của Pháp Bảo và mỹ nhân tuyệt sắc, sao Lưu Ngọc lại từ chối làm gì chứ?
Không chủ động, không từ chối, không nên.
Sở dĩ hắn không từ chối mối quan hệ thông gia này, ngoại trừ hai lợi ích trước mắt thì hắn cũng có tính toán lâu dài.
Sông có khúc, người có lúc.
Thời điểm hắn ở cảnh giới Trúc Cơ, hắn luôn lo lắng bị Nghiêm gia khống chế, phải trở thành công cụ tay đấm chân đá mới có thể kiếm được Linh Thạch.
Nhưng lúc đạt cảnh giới Kim Đan, hai bên đã cùng ngồi cùng ăn, quan hệ lại xảy ra một sự biến đổi vi diệu.
Lưu Ngọc nghĩ nếu muốn nắm giữ nhiều quyền lực hơn ở trong tông môn, tất sẽ gây nên nhiều phản ứng dữ dội từ những kẻ có quyền lực.
Lúc này, hắn không thể chiến đấu một mình được, hắn phải liên hợp với những thế lực khác thì mới có thể đạt được càng nhiều lợi ích cho bản thân hơn nữa.
Ngay cả sư huynh sư đệ đồng môn, ngay cả người có quan hệ ruột thịt thân thiết, cũng không mấy ai muốn chia bớt lợi ích trong tay của mình cho đối phương.
Giả sử không thể chiếm được bằng biện pháp hòa bình, vậy thì phải dùng thủ đoạn để chiếm đoạt, đến lúc đó ắt sẽ không thể thiếu được sự trợ giúp của đồng minh.
Dù sao, chung quy Lưu Ngọc cũng vừa tân tấn Kim Đan, ngay cả Pháp Bảo bản mạng cũng chưa luyện chế ra.
Dù thực lực có nhỉnh hơn tu sĩ Kim Đan bình thường một ít thì cũng còn lâu với được xưng là vô địch thiên hạ.
Thời điểm thực lực không đủ, tất nhiên phải suy nghĩ kế sách mượn lực đánh lực, chỉ như vậy mới có thể đạt được mục đích của bản thân.
Mà cùng trận doanh với gia tộc nhất mạch, Nghiêm gia, Lý gia chính là đồng minh trời cho, tất nhiên là hắn phải thân thiết hơn.
Với thân phận là Kim Đan trưởng lão, nạp một người thiếp cũng chỉ là chuyện bình thường.