Đây chính là điểm Lưu Ngọc coi trọng nhất.
…
"Lãnh sư muội, tuy đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại không đủ hoàn mỹ."
"Cặp sừng Đại Địa Tê Ngưu này đã xuất hiện hư hao, bên trong đã thất thoát không ít Linh lực."
"Thế nên về mặt thù lao nhiệm vụ…"
Lúc đi ngang nơi phát nhiệm vụ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lưu Ngọc chợt nghe được một cái tên khá quen thuộc.
Hắn không khỏi thả chậm bước chân, đưa mắt liếc qua.
Vừa lúc nhìn thấy sắc mặt Lãnh Nguyệt Tâm rất chi là khó coi, đang tranh luận chuyện gì đó với quản sự phụ trách Nhiệm Vụ đường.
"Nhưng lúc xác nhận nhiệm vụ, rõ ràng chỉ nhắc đến việc diệt sát Đại Địa Tê Ngưu, thu hồi sừng của nó là được."
Ánh mắt Lãnh Nguyệt Tâm sắc bén ác liệt, phóng thích Linh áp, tranh luận với đối phương.
Lúc này trong điện còn có mấy đệ tử Trúc Cơ đang xác nhận hoặc kết toán nhiệm vụ.
Bọn họ thấy thế nhưng cũng không hề có ý định giúp đỡ, trong mắt chỉ loé lên vẻ nghiễn ngẫm, xem trò hay trước mặt.
"Sư muội có chỗ không biết về nhiệm vụ này rồi."
Quản sự không chút hoang mang, giải thích. Hắn ta chuyện có đạo lý lại rõ ràng, dù là ai đứng nghe, có muỗn cũng không tìm ra được sơ hở nào.
Chẳng qua nhiệm vụ này đúng là như Lãnh Nguyệt Tâm nói: chỉ yêu cầu chém giết Đại Địa Tê Ngưu, đem sừng của nó mang về là được.
Hắn ta làm như vậy, đơn giản là chỉ muốn gõ vị sư muội ‘không hiểu chuyện’, không biết ‘hiếu kính’ sư huynh sư tỷ phụ trách xác nhận nhiệm vụ này.
Nếu nàng có bối cảnh thì việc này đành thôi.
Nhưng bối cảnh của Lãnh Nguyệt Tâm hắn ta lại rõ như lòng bà tay. Nàng tu luyện ma công cực kỳ hiếm thấy, trong tông môn cũng không có sư trưởng chăm sóc. Ngay cả bạn bè cũng chẳng có một ai.
Thế nên mới có việc lần này, đơn giản chỉ là muốn cắt xén chút thù lao nhiệm vụ, thỏa mãn túi tiền của mình mà thôi.
Nắm rõ được bối cảnh của Lãnh Nguyệt Tâm, quản sự có tự tin chắc chắn sẽ thành công.
Đừng nhìn dáng vẻ của nàng cực kỳ quật cường, những lần trước đều thế cả, có thể làm gì ngoài lựa chọn thỏa hiệp chứ.
Theo quản sự thấy đã không có sư trưởng chăm sóc, lại không có đồng đạo giúp đỡ thì bắt bí vị sư muội này là chuyện vô cùng đơn giản.
Sự thật cũng đúng là như thế. Tuy trong điện có bảy tám tên tu sĩ Trúc Cơ nhưng chỉ đứng một bên xem kịch vui, chẳng có ai có ý định ra tay giúp đỡ.
Số người tu luyện ma công cực kỳ ít. Hơn nữa trong số ma đạo, nó cũng là loại công pháp tương đối tàn nhẫn, đẫm máu. Trong mắt đại đa số tu sĩ, Lãnh Nguyệt Tâm chính là kẻ ‘dị loại’.
Mặc kệ là cố tình hay vô ý, cuối cùng ‘dị loại’ cũng sẽ bị đa số quần thể xa lánh, chèn ép.
Sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, dù ngươi có không muốn làm tổn thương đồng môn, dù không làm ảnh hưởng đến lợi ích của đồng môn thì ác ý vẫn có ở khắp nơi.
Giống như nước đổ về chỗ trũng, mặt trời mọc ở phía đông lặn ở phía tây… Chuyện này gần như đã trở thành một quy luật.
Dù có muốn phản kháng thì phải đối đầu với cả một tập thể, thường cũng chẳng làm được gì.
Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng giống như những lần trước, sau khi cãi nhau một trận, cuối cùng Lãnh Nguyệt Tâm vẫn chọn cách thoả hiệp.
Dù sao thì thực lực của nàng không bằng đối phương, cũng không có quan hệ trong tông môn…còn có thể làm gì được chứ?
Mái tóc dài đỏ rực đang tung bay cũng dần an tĩnh lại, thế nhưng ánh mắt Lãnh Nguyệt Tâm vẫn sắc bén ngoan độc như trước, đưa tay định thu hồi năm viên Linh Thạch trung phẩm trên quầy lại.
Đại Địa Tê Ngưu là yêu thú nhị giai thượng phẩm, thuộc tính Thổ. Lực phòng ngự cực kỳ mạnh, dù là Linh khí thượng phẩm cũng rất khó công phá.
Thù lao ban đầu của nhiệm vụ này hẳn là bảy trăm Linh Thạch mới đúng.
"Khoan đã."
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt truyền đến.
Đám tu sĩ Trúc Cơ vốn bị trò hay trước mắt thu hút, thêm nữa là Lưu Ngọc lại cố ý thu liễm khí tức và Linh áp nên tận đến khi lên tiếng, bọn họ mới phát hiện ra sự có mặt của hắn.
"Bái kiến Thanh Dương trưởng lão!"
Một đám Trúc Cơ nhao nhao hành lễ.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại ồn ào trong trọng địa tông môn?"
Sắc mặt Lưu Ngọc bình thản đi vào trong điện, không nhìn ra bất kỳ nét vui hay giận nào, khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nhưng giọng nói bình thản này, rơi vào trong tai một số người lại giống như sấm chớp nổ vang, khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Thanh Dương sư thúc, việc này…"
Ánh mắt quản sự loé lên vẻ bối rối, định mở miệng giải thích.
"Im miệng. Hiện giờ bổn tọa không hỏi ngươi."
Trong lúc nói chuyện, Lưu Ngọc cũng thả ra một phần Linh áp, ép thẳng về phía đối phương.
Khiến quản sự trong lòng có quỷ lập tức im miệng, không dám nói thêm câu nào nữa. Chỉ là bàn tay giấu dưới vạt áo đã có chút run rẩy.
Gặp phải chuyện khó xử thế này, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn hoàn toàn không có ý định đi tìm Lưu Ngọc, cầu xin sự giúp đỡ.
Gặp mặt nhau lúc này, trong lòng người kiêu ngạo quật cường như nàng sẽ chỉ càng cảm thấy khó xử hơn.
Nhưng dưới ánh mắt uy nghiêm của đối phương, nàng biết chuyện đã phát triển ngoài tầm với của mình nên chỉ có thể mở miệng nói.
"Khởi bẩm sư thúc, chuyện là như thế này."
Lãnh Nguyệt Tâm thuật lại đầu đuôi sự việc, không thêm không bớt một câu nào.
"Thanh Dương sư thúc, đây đều là hiểu lầm thôi."
"Là do mắt đệ tử mờ nên đã nhìn nhầm yêu cầu của nhiệm vụ lần này. Lãnh sư muộn tổn thất bao nhiêu Linh Thạch, đệ tử nguyện ý đền gấp đôi!"
Không đợi Lưu Ngọc trách hỏi, quản sự đã chủ động nhận sai.
Hắn ta biết rõ không thể để chuyện này bị tra tiếp được. Nếu bị một vị Kim Đan trưởng lão khăng khăng điều tra, hắn ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Lúc này quản sự sao lại không nhận ra, vị Thanh Dương sư thúc này đang đứng về phía Lãnh Nguyệt Tâm.