Dưới sự hầu hạ của thị nữ, hắn nới lỏng dây lưng rồi bước vào ao nước có nhiệt độ vừa vặn, hài lòng tựa lưng vào thành ao.
Rất nhanh đã có hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương nhẹ nhàng sờ đến, bắt đầu tẩy rửa cơ thể hắn.
Haiz, cái cuộc sống mục mán này!
…
Sau khi tắm rửa, hắn đổi một bộ áo bào đen mới.
Lưu Ngọc ngồi ở đại sảnh, lấy ‘Tôn Thần diệu pháp’ tầng thứ ba ra để tìm hiểu.
Về phần hai nàng thị nữ thân cận thì vẫn đứng thẳng một bên, không dám chuyển mắt hay phát ra bất cứ âm thanh nào, càng không dám nhìn trộm bí mật của chủ nhân.
Thị nữ lúc trước thừa dịp Lưu Ngọc lĩnh hội công pháp, mưu đồ nhìn trộm công pháp đã bị treo ngược trên cành cây ngoài động phủ mười ngày mười đêm. Tử trạng vô cùng thê thảm.
Đã có mấy vết xe đổ phía trước, giờ đã không còn ai dám vượt qua lôi trì dù chỉ nửa bước.
Tuy khác với đám oanh ca yến vũ, những thị nữ này là đệ tử tông môn nên không tính là thuộc tài sản riêng của Lưu Ngọc, quyền tự chủ cũng lớn hơn một chút.
Thế nhưng nhìn trộm bí mật của trưởng lão, chỉ một tội danh này cũng đủ để ban chết.
Ở Tu Tiên giới, có một số tri thức thuộc vào hàng vô cùng quý giá, không phải loại có thể tùy tiện xem trộm được. Nếu đã có ý định này, vậy phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải đánh đổi bằng mạng sống!
Lưu Ngọc cau mày nhìn ‘Tôn Thần diệp pháp’ trong tay,
Gần đây hắn đã gặp bình cảnh trong việc lĩnh hội ‘Tôn Thần diệp pháp’, nửa tháng rồi mà không có tiến triển gì.
Liên quan đến tri thức về Nguyên Thần, Nguyên Dương tông cũng chẳng có nhiều ghi chép. Dù có tìm khắp cả Tàng Kinh các cũng không thu hoạch được bao nhiêu.
"Không thể tiếp tục như vậy được."
"Nếu không muốn lĩnh hội hết tầng thứ ba, không biết là cần phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa."
"Xem ta phải đổi cách suy nghĩ mới được."
"Có lẽ đã đến lúc thử nghiệm một lần."
Lông mày Lưu Ngọc giãn ra, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Về phương diện thí nghiệm Nguyên Thần, tất nhiên sẽ cần dùng đến hình thức Nguyên Thần ban đầu của tu sĩ. Thế nhưng hắn lại không thể lấy Nguyên Thần của mình ra để mạo hiểm.
Cho nên lúc này rất cần mấy ‘kẻ dũng’ tình nguyện hiến thân.
Lưu Ngọc nghĩ ngợi một lát thì cũng dần có quyết đoán. Hắn quyết định sẽ tìm một vài tu sĩ là thí nghiệm đầu tiên liên quan đến Nguyên Thần.
Tất nhiên chuyện này cũng không nhất thiết phải ép buộc đối phương, hoàn toàn có thể tìm người ‘tự nguyện hiến thân nha.
Tán tu mệnh tiện, đến lúc đó cung cấp ít tài nguyên, Linh Thạch hay đan dược này kia, chắc hẳn sẽ có không ít người vì những thứ này mà chấp nhận mạo hiểm.
Ví dụ như sức hấp dẫn mê hoặc của Trúc Cơ đan, ai có thể từ chối được chứ?
Chỉ là nói đi thì phải nói lại, cho dù có vài trăm tên tán tu mất tích, hình như cũng chẳng có ai để ý, có gì mà không được đâu.
Với địa vị và quyền hành hiện tại của Lưu Ngọc ở Nguyên Dương tông.
Cho dù có cưỡng ép bắt vài tên tán tu rồi bị lộ ra tiếng gió thì hình như cũng chẳng có ai phạt hắn được.
Chẳng qua hiện giờ Lưu Ngọc không hề thiếu Linh Thạch nên vẫn thích kiểu thuận mua vừa bán hơn, không muốn trực tiếp sử dụng phương pháp quá cực đoan.
Tất nhiên nếu giờ không có người ‘tự nguyện’ phối hợp làm thí nghiệm thì lại là một chuyện khác.
Lưu Ngọc nghĩ vậy lập tức lấy lệnh bài tông môn ra, muốn nhắn tin cho Giang Thu Thủy.
Nhưng hắn chưa kịp truyền âm thì lệnh bài trưởng lão đỏ như lửa của hắn đã rung lên, rõ ràng là có tu sĩ gửi tin đến.
"Nhanh tới Thanh Vân phong."
Một sợi thần thức dò vào trong đó, Lưu Ngọc lập tức nắm được tin tức bên trong.
Tin tức do sư tôn hời gửi đến, không giải thích rõ nguyên nhân, chẳng qua thông báo hắn đi Thanh Vân phong, hẳn không phải chuyện cá nhân.
"Chẳng lẽ là bởi vì thú triều?"
Lưu Ngọc suy đoán, tuy không biết nguyên nhân, nhưng vẫn quyết định chạy tới.
Dùng lệnh bài trưởng lão, sau khi nhắn tin cho Giang Thu Thủy và Nghiêm Hồng Ngọc tăng tốc thu thập linh tài, cho dù tiêu hao Linh Thạch, hắn liền bước ra khỏi động phủ.
...
Giống như sắp xảy ra chuyện lớn, Thanh Vân phong hôm nay cực kỳ yên tĩnh.
Từ xa có thể thấy một số đệ tử lập trạm kiểm soát dưới chân núi, ngăn chặn những người không liên quan lên núi.
Một độn quang màu xanh từ trên trời giáng xuống, mang theo Linh áp cấp bậc Kim Đan cường đại, rơi xuống trước đại điện tông môn Thanh Vân phong.
"Kỳ quái."
Lưu Ngọc liếc nhìn Linh sơn, cảm thấy có hơi kỳ quái.
Vốn muốn hỏi đệ tử canh gác, nhưng nghĩ lại vẫn từ bỏ ý định này, đi thẳng vào trong đại điện.
Chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ thì có thể biết tin tức gì chứ?
Đi được vài bước, còn chưa đi vào chính điện, hắn đã cảm nhận được một vài luồng Linh áp cấp bậc Kim Đan trong Linh Giác.
"Đã có mấy vị tu sĩ Kim Đan đều đến, xem ra không phải chuyện nhỏ."
Lưu Ngọc chợt lóe ý nghĩ này, lập tức bước vào chính điện, liếc mắt liền thấy sư tôn hời và Nghiêm trưởng lão, liền tiến lại gần.
"Sư tôn, lần này chúng ta tụ tập Kim Đan trưởng lão cùng một chỗ, không biết có chuyện gì?"
Sau khi hành lễ, hắn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện này có quan hệ rất lớn với Nguyên quốc."
Sư tôn hời Lý Trường Không cũng không thừa nước đục thả câu, lập tức giải thích mục đích triệu tập trưởng lão lần này, rầm rì nói.
Sau trận chiến Yến quốc, Yến quốc đã bị chia cắt thành mấy quốc gia nhỏ, trong đó một phần lãnh thổ bị Nguyên Dương Tông chiếm lĩnh bị chia thành "Nguyên quốc".
Mục đích của hội nghị trưởng lão lần này cũng liên quan đến Nguyên quốc.
Chiếm lĩnh một phần lãnh thổ không chỉ muốn vơ vét tài nguyên linh vật trên lãnh thổ ấy, mà nhân tài cũng là một loại tài nguyên.
Chỉ có những đứa trẻ có linh căn tư chất đầy đủ ưu tú ở mỗi thế hệ, tông môn mới có thể thịnh vượng lâu dài không suy tàn, người có linh căn chính là một loại tài nguyên.
Cho nên, tông môn từ trước đến nay chưa buông tha từ bỏ những đứa trẻ có tư chất linh căn ở Nguyên quốc, càng không mặc kệ bọn chúng tự sinh tự diệt, mà dự định tẩy não rồi thu nạp chúng.