Rõ ràng nữ tu sĩ đối diện không còn nhớ, nhiều năm trước mình đã từng được nghe nàng giảng đạo, từng bị nàng tùy ý thả Linh áp, chèn ép đến mức toàn thân khó chịu.
Bạch Vũ Huyên vẫn như cũ, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như tuyết.
Trong dung nhan xinh đẹp, khí chất thanh lãnh bình tĩnh, mang theo vẻ cao ngạo không thể xem thường!
"Chỉ là, mình đã không còn là tên vô danh tiểu tốt năm đó, đã đủ khả năng ngồi cùng đánh cờ với nó rồi."
"Hãy cứ để lần đấu pháp này trở thành bước đầu tiên Lưu mỗ danh dương Thiên Nam đi!"
Chỉ trong một chớp mắt, trong đầu Lưu Ngọc hiện lên mấy suy nghĩ, tạo nên từng gợn từng gợn sóng trong hồ tâm trạng.
Linh áp quanh người hắn chậm rãi tăng lên, giữ lại tại trình độ của một tu sĩ Kim Đan bình thường.
Nhưng cho dù đã hơi thu lại, vẫn hoàn toàn vượt xa khỏi Tân Tấn Kim Đan bình thường.
"Lý sư đệ, Bạch sư muội đã sớm Kết Đan được mười năm, luyện chế ra được pháp bảo bản mệnh luôn rồi."
"Phúc lợi tông môn, Thanh Dương lựa chọn linh tài luyện khí, hắn có chắc chắn là thắng được trận đấu pháp này không?"
Nghiêm trưởng lão nhìn qua hai người đang giằng co trên không trung, hỏi.
Tuy nói phẩm chất Kim Đan của Lưu Ngọc nhất giai cao nhất, nhưng chung quy thời gian Kết Đan quá muộn, rất nhiều trưởng lão cùng gia tộc đều có chút không chắc chắn trong lòng.
Nghiêm trưởng lão không tiếp xúc với Lưu Ngọc nhiều, tương tự cũng không có niềm tin chắc chắn gì.
Nếu như chủ động lựa chọn cách thức đấu pháp để lựa chọn ra người làm viện trưởng phân viện, cuối cùng lại thất bại ê chề, rõ ràng sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với thanh thế gia tộc.
"Lão Nghiêm, thoải mái tinh thần đi."
"Cảnh tượng lúc Bạch sư muội Kết Đan, lão phu cũng từng đi quan sát, kém Thanh Dương rất rất xa."
"Mặc dù thời gian Kết Đan có hơi muộn một ít, nhưng căn cứ vào tình huống lúc luận đạo, lão phu kết luận có thể tiến độ tu luyện của Thanh Dương còn đang ở trên cả Bạch sư muội."
"Huống hồ hắn chủ động đưa ra việc này, tất nhiên là có chắc chắn cực lớn."
Lý Trường Không vừa cười vừa nói, cứ như đã tính trước kỹ càng.
Mặc dù sự thật đúng là như thế, nhưng chung quy Bạch Vũ Huyên đã luyện chế ra pháp bảo bản mệnh rồi, trong lòng của hắn cũng không chắc chắn hoàn toàn.
Nhưng thân làm sư tôn trên danh nghĩa, thế nào cũng không thể tỏ vẻ sợ hãi chứ đúng không.
"Hy vọng như thế."
Nghiêm trưởng lão chưa hoàn toàn tin tưởng toàn bộ, nghi ngờ nhìn Lý Trường Không, lão hiểu lão già bên cạnh rất rõ.
Bên kia, các trưởng lão biệt viện nhánh Tôn Trạch Khôn cũng đang nghị luận về hai người đấu pháp.
Chẳng qua vì Bạch Vũ Huyên ngay cả pháp bảo bản mệnh mà cũng đã luyện chế ra rồi, với lại thời gian Kết Đan sớm hơn mười năm, cho dù có nghe đồn Lưu Ngọc là Kim Đan lục phẩm, bọn họ vẫn có lòng tin vững chắc.
Không ít người đang nghĩ, đợi sau khi thắng lợi trận đấu pháp này, nên sử dụng lần thắng lợi này mà kiêu ngạo bệ vệ chèn ép nhánh gia tộc như thế nào đây.
...
Mặc kệ mọi người có cảm tưởng như thế nào, đối xử với thắng bại của trận đấu pháp ra sao.
Đối với hai nhân vật chính hôm nay mà nói, thời gian mới chỉ vẻn vẹn trôi qua hai ba hơi thở mà thôi.
"Ta Kết Đan trước sư đệ mười năm, đã luyện chế ra pháp bảo bản mệnh, lần đấu pháp này cũng không thể chiếm hời của sư đệ được."
"Thanh Dương sư đệ, ngươi ra tay trước đi!"
Bạch Vũ Huyên thản nhiên nói.
Khuôn mặt nàng ta vẫn không biểu cảm như trước, nhưng khi cảm nhận được Linh áp vô cùng ổn định của đối phương, chẳng biết tại sao nhưng trong lòng hơi hơi bất an.
Quá bình tĩnh.
Thực sự đối phương bình tĩnh quá mức.
Rõ ràng các mặt đều đang ở thế yếu, nhưng vẫn đưa ra suy nghĩ muôn đấu pháp, rốt cuộc là vô tri hay là tự tin?!
Bạch Vũ Huyên không nghĩ nhiều, vì đấu pháp đã sắp bắt đầu, vô tri hoặc là tự tin thì sẽ được thấy rõ ràng ngay thôi!
"Sư tỷ, đắc tội."
Lưu Ngọc chắp tay thản nhiên nói, không từ chối.
Dựa theo quy củ đấu pháp luận bàn của tông môn, đích thật là người tu vi thấp sẽ ra tay trước tiên.
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn ngưng tụ!
Giây lát tiếp theo, một cây quạt nhỏ màu xám bạc trên mặt vẽ đồ án xương khô đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
Đồng thời nó đón gió tăng trưởng, trong chốc lát đã phồng lớn đến chừng nửa trượng, còn bốc lên hắc khí cuồn cuộn ra ngoài.
Trong đó mơ hồ có âm thanh ma khóc sói tru truyền ra.
Chính là Vạn Hồn Phiên!
"Đi!"
Chưa đến nửa hơi thở, Lưu Ngọc đã bấm ra mấy pháp quyết, pháp lực bắt đầu khởi động phun ra âm tiết khó đọc, đồng thời chỉ thẳng vào Vạn Hồn Phiên.
"Kẹt kẹt kẹt~"
Lúc này một con ác quỷ cấp bậc Kim Đan bốc lên từ trong cờ chiêu hồn, quỷ khí um tùm lượn lờ đánh tới Bạch Vũ Huyên.
Trải qua tĩnh dưỡng mấy năm nay, sau khi nuốt chửng những con lệ quỷ còn lại, lệ quỷ này đã khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh.
Đồng thời tiến thêm một bước, hơi thở mơ hồ bước vào Kim Đan trung kỳ.
Cho dù Lưu Ngọc không quá am hiểu ngự quỷ, nhưng để nó phát huy thực lực Kim Đan sơ kỳ vẫn không thành vấn đề, dùng để thăm dò thì rất phù hợp.
"A?"
Đối với việc Lưu Ngọc đột ngột lấy thủ đoạn ma đạo kiểu này ra, Bạch Vũ Huyên cực kỳ bất ngờ, nhưng phản ứng không hề không chậm chút nào.
Đối mặt với ác quỷ nhào tới trước mặt, nàng ta há mồm phun ra một pháp bảo phi kiếm màu lam đậm, trong chốc lát đã phồng lớn chừng ba thước.
Bạch Vũ Huyên cầm phi kiếm lam đậm trong tay, lập tức vung ra mấy chục đường kiếm quang.
Từng đường kiếm quang xen lẫn thành tầm mười con chim khéo léo màu xanh dương, vẫy vẫy cánh nghênh đón ác quỷ.
Kiếm quang hóa thành chim!
Mặc dù thoạt nhìn chim màu lam hiền lành vô hại, nhưng nó không ngừng tỏa ra từng luồng từng luồng hàn khí màu xanh dương, không cần nói lời nào cũng biết nó không đơn giản như mặt ngoài.
Ngay cả quỷ khí đen nhánh xung quanh ác quỷ cũng có dấu hiệu đông lại thành từng tia từng tia.
"@#¥"
Ác quỷ Kim Đan phát ra tiếng gào thét không rõ nghĩa, nhìn mấy con chim màu xanh dương xông thẳng tới trước mặt, trong con mắt nó có ánh sáng đỏ tươi hiện lên.
"Xoẹt."
Đột nhiên hai vết cào màu đỏ giao nhau xuất hiện trên quỹ tích phi hành của nhóm chim màu xanh dương.