Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1267 - Chương 1267. Đại Điển Khai Viện Và Đệ Tử Mới Nhập Môn(4)

Chương 1267. Đại điển khai viện và đệ tử mới nhập môn(4)
Chương 1267. Đại điển khai viện và đệ tử mới nhập môn(4)

Lúc này có hai chấp sự Trúc Cơ lấy "trụ Trắc Linh" ra túi trữ vật, từ bắt đầu kiểm tra tư chất linh căn cụ thể của đệ tử mới.

Chỉ khi tu vi đến Trúc Cơ hậu kỳ, mới có thể dùng mắt đánh giá cơ thể mục tiêu có linh căn hay không dựa vào Linh giác.

Chẳng qua người đi vào thế tục, tìm kiếm thân linh căn, trong thời kì tầm thường cũng chỉ là việc nhỏ, tất nhiên không cần tu sĩ Trúc Cơ ra trận.

Nhưng tu sĩ Luyện Khí kỳ lại không thể dùng mắt đánh giá ra mục tiêu có linh căn hay không bằng Linh giác, chỉ có thể dùng các loại phương pháp kiểm tra, rất tốn thời gian tinh lực, vô cùng không tiện.

Cho nên trong thời kỳ thượng cổ, tu tiên giả đã nghiên cứu ra các loại pháp khí như trụ Trắc Linh, Trắc Linh châu, Trắc Linh bàn, mới có thể phán đoán một người có linh căn hay không một cách mau lẹ.

Chẳng qua phí tổn của "trụ Trắc Linh" có thể kiểm tra tư chất linh căn kỹ càng, so sánh với tu sĩ tu vi Luyện Khí kỳ, là vô cùng cao.

Cho nên đệ tử Nguyên Dương Tông phái đi vào thế tục, chỉ mang theo hi "Trắc Linh bàn" giá rẻ, chỉ có thể kiểm tra ra mục tiêu có linh căn hay không.

Về phần tư chất linh căn tốt hay xấu, rốt cuộc là linh căn gì, thì phải mang về tông môn mới có thể tiến hành kiểm tra kỹ càng.

Tu sĩ đến đây xem lễ được Mã Văn Tài sắp xếp, dần dần rời khỏi phân viện.

Dù sao, lúc đệ tử biệt viện kiểm tra linh căn, Nguyên Dương Tông không có thói quen tiết lộ cho người ngoài.

Cũng không lâu sau, có một thiếu niên mặc áo gấm tiến lên, căng thẳng vươn tay đặt trên trụ Trắc Linh, bắt đầu kiểm tra linh căn.

...

Trong đám đệ tử mới, một thiếu niên có thân hình gầy yếu, tướng mạo thanh tú, thỉnh thoảng ngẩng đầu vụng trộm dò xét "Tiên sư" tiên phong đạo cốt xa xa.

Nhưng chỉ dám nhìn một chớp mắt, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, sợ mạo phạm đến tiên sư đại nhân.

Ánh mắt của đứa trẻ này, mặc dù có chút trốn tránh và bất an, nhưng lại sáng ngời dị thường!

Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, trên bộ quần áo vải thô có mấy miếng vá, có thể thấy xuất thân của gã thiếu niên này không tốt.

Thiếu niên tên là Thẩm Sơn, xuất thân từ gia đình tá điền, cha mẹ là nông hộ trồng trọt lâu dài cho lão gia địa chủ, chỉ có thể miễn cưỡng ăn no một miếng cơm.

Chẳng qua vì thu nhận đệ tử mới ở Nguyên Dương biệt viện, Thẩm Sơn được kiểm tra đo lường có xuất thân linh căn, cho nên may mắn trở thành đệ tử dự bị.

Nghĩ đến lời căn dặn của cha mẹ trước khi rời đi, thiếu niên âm thầm thề sẽ cố gắng đi theo tiên sư học tập.

Tương lai trở nên nổi bật, cải thiện điều kiện sống ở nhà, để cha mẹ, tiểu đệ và tiểu muội đều có một cuộc sống tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơn bất giác siết chặt nắm đấm, lo lắng bất an trong lòng dần dần biến mất, thay vào đó là nhiệt huyết nóng bỏng.

"Ngươi nói, chúng ta có thể trở thành tiên sư, sau đó phi thiên độn địa, không bị ràng buộc thật sao?"

Ở đội ngũ bên cạnh cách đó không xa, một thiếu nữ đang tuổi xuân thì cũng lo sợ bất an, bỗng nhiên hỏi Thẩm Sơn.

"Hả?"

Thẩm Sơn xoa xoa sau đầu, nhìn trái ngó phải một hồi mới xác định thiếu nữ đang nói chuyện với mình, khiến hai má hắn ta không khỏi đỏ bừng.

"Chắc là có thể."

"Tiên sư đã nói, chúng ta đều là người may mắn có linh căn."

Thẩm Sơn lắp bắp nói, nói xong hắn ta liền cúi đầu xuống, có hơi sợ nhìn thẳng vào thiếu nữ.

Một mặt, quần áo của đối phương được làm bằng chất liệu tinh tế, trông không giống một đứa trẻ bình thường, điều này khiến hắn ta cảm thấy hơi tự ti.

Một mặt, thiếu nữ rất trong sáng, động lòng người, lại khiến hắn ta kìm lòng không đặng mà muốn đến gần, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.

"Hihi~"

Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Thẩm Sơn, thiếu nữ váy ngắn vàng nhạt phát ra một tràng tiếng cười như chuông bạc.

Chẳng qua thiếu nữ rất nhanh nhận ra điều này không ổn, một tay che miệng nhỏ nhắn của mình, thu liễm ý cười, đôi mắt to, linh động tò mò quan sát đối phương, mạnh dạn nói:

"Ta tên Cung Tâm Viện, còn ngươi?"

"Ta tên Thẩm Sơn." Nói đến đây, Thẩm Sơn ngẩng đầu quan sát đối phương, sau đó liền vội vàng nhìn đi chỗ khác, như không có chuyện gì xảy ra.

"Thẩm Sơn phải không?"

"Vậy nếu ngươi trở thành tiên sư, sau này ngươi muốn làm gì? Có tâm nguyện nào muốn thực hiện không?"

Nhìn thấy bộ dạng ngu ngơ của đối phương, Cung Tâm Viện cảm thấy thú vị, thế là tò mò hỏi.

"Ta muốn trở nên nổi bật, để người nhà có cuộc sống sung túc mà không cần phải cực khổ quanh năm."

"Còn ngươi thì sao?"

Nói đến nguyện vọng lớn nhất, Thẩm Sơn nghiêm túc nói.

"Và cưới một cô con dâu xinh đẹp, hiền lành."

Hắn ta thầm nghĩ, chẳng qua không nói ra.

"Đơn giản thế thôi hả?"

"Ngươi không muốn nhìn xem thế giới bên ngoài, non sông tươi đẹp sao?"

Thấy đối phương nghiêm túc gật đầu, Cung Tâm Viện bỗng nhiên hơi đồng tình.

Sau đó, nàng dùng đôi tay nhỏ bé cầm một lọn tóc nhẹ nhàng lắc lắc, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Khi ta trở thành tiên sư, ta muốn có được thần thông phi thiên độn địa, để có thể ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp của thế gian."

"Như thế, mới không uổng thời gian quý báu á."

Thiếu nam thiếu nữ dần một hỏi một đáp, dần dần trở nên thân thiết.

Sự chú ý đã được chuyển hướng thành công, ngay cả lo lắng bất an ban đầu cũng biến mất rất nhiều.

"Có lẽ chỉ có con trai thành chủ cao quý mới xứng đáng với nàng."

Nhìn con trai thành chủ khôi ngô tuấn tú, áo gấm lụa là, bị hơn mười mấy người vây quanh ở phía xa, Thẩm Sơn âm thầm hâm mộ.

Về phần mình có thể ôm được người đẹp về nhà hay không?

Trong đầu hắn ta lúc này không hề có ý nghĩ khinh nhờn đó.

Ngay khi đang suy nghĩ ngổn ngang trăm mối, đúng lúc nhìn thấy con trai thành chủ thân phận cao quý nhìn sang, Thẩm Sơn vội vàng nhìn đi chỗ khác.

"…"

Nhìn thấy tên kia ăn mặc quê mùa cục mịch, vừa nhìn đã biết là thiếu niên chân lấm tay bùn ở nông thôn, vội vàng nhìn đi chỗ khác, trong mắt Hứa Hạo Nhiên lóe lên một tia khinh thường.

"Loại người quê mùa này mà cũng xứng làm tiên sư?"

Người này cười khẩy, không thèm để ý chút nào quay đầu.

"Ta là người thừa kế thứ nhất của Trúc Sơn huyện thành, sinh ra đã chú định ở trên vạn người!"

"Ta nhất định có thể trở thành tiên sư, trường sinh bất tử hưởng hết vinh hoa phú quý!"

Nhìn trụ Trắc Linh đằng xa, trong mắt Hứa Hạo Nhiên lóe lên một tia khó hiểu.

Ánh sáng rực rỡ này tên là tham vọng.

Hết chương 1267.
Bình Luận (0)
Comment