Kết thúc đại điển mở viện và nghi thức nhập môn, nhìn từng đệ tử gọn gàng ngăn nắp sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Lưu Ngọc khe khẽ gật đầu.
Lý do tại sao yêu cầu Tôn Ngọc Lan dạy dỗ các đệ tử mới, hắn tất nhiên có cân nhắc.
Tư chất đệ tử xuất sắc sẽ nhận được nhiều tia sáng từ tông môn hơn, cho nên muốn chọn tử sĩ cũng không phải lựa chọn tốt nhất.
Bây giờ Lưu Ngọc ở trong phân viện, tuy gần như có thể một tay che trời, nhưng mọi chuyện cũng không thể đi quá xa.
Đối với đệ tử mới tư chất xuất sắc, tông môn vẫn khá mẫn cảm, không nên chạm vào dây đỏ.
Cho nên, những đệ tử bị đào thải mới là những lựa chọn tốt hơn.
Dù sao Lưu Ngọc cũng có Tiên Phủ trong tay, chi phí luyện chế đan dược nhị giai nhất giai cực thấp, lại để cho tử sĩ tu luyện loại công pháp hy sinh tiềm lực tương lai, tăng lên tốc độ tu luyện hiện tại, rất nhanh có thể đạt được một đám tín đồ trung thành.
Về phần tương lai của tử sĩ, tử sĩ không có tương lai, cả người chỉ là công cụ của hắn mà thôi.
Tử sĩ thậm chí có thể tu luyện ma công, tu luyện một số bí thuật có thể tung ra một đòn trí mạng đồng quy vu tận với đối thủ, mới càng thích hợp với định nghĩa tử sĩ.
Cho dù tư chất kém một chút, nhưng có đan dược gia trì, lại tiêu hao tiềm lực tương lai, chắc chắn sẽ có rất nhiều người có thể đạt tới Trúc Cơ kỳ.
Dù sao Lưu Ngọc đã luyện chế được Trúc Cơ đan, luyện chế đan dược nhất giai cũng đã đạt tới đỉnh cao.
Yêu cầu Tôn Ngọc Lan dạy dỗ cũng là để tránh rắc rối cho bản thân trong tương lai.
Bây giờ đại điển và nghi thức đã kết thúc, mọi thứ đều đã được sắp xếp, không cần phải ở lại đây nữa.
Lưu Ngọc cất danh sách đệ tử mới vào túi trữ vật, pháp lực trong cơ thể khẽ vận chuyển, hóa thành một viên độn quang màu xanh bay vút lên trời, đem theo thị nữ Văn Thải Y trở về động phủ.
"Oành oành."
Trận pháp được mở ra, cổng đá mọc lên, một âm thanh trầm đục vang lên.
Lưu Ngọc vào động phủ, sai Văn Thải Y chờ lệnh ở đại sảnh, tự mình mở trận pháp phòng luyện đan đi vào.
Chuyện thu thập linh tài và công việc thu nhận đệ tử mới đều giao cho Giang Thu Thủy, đã bắt đầu từ một tháng trước.
Một tháng qua, thực sự đã có một số thu hoạch.
Tính cả tích lũy lần trước, linh tài luyện chế "Lạc Nhật Kim Hồng" đã thu thập gần một nửa.
Về phần Linh Thạch trong tay chỉ còn lại sáu mươi ngàn, không bao lâu nữa sẽ dùng hết.
Cho nên lần này Lưu Ngọc muốn luyện chế một ít đan dược nhị giai để bán, nhân tiện chuẩn bị luyện chế đan dược tam giai.
Cảnh giới thăng lên tới Kim Đan kỳ, bởi vì thần thức của hắn tăng vọt tới bảy mươi lăm dặm, xác suất luyện đan thành công lại tăng lên một ít.
Trước mắt đã nắm chắc không nhỏ, vững vàng luyện chế đan dược tam giai.
Mà không phải đập bằng Linh Thạch như khi luyện Kết Kim đan.
"Loảng xoảng."
Đỉnh Huyền Hoàng biến hóa to bằng một cái bồn nước, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Lưu Ngọc lật tay trái, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ vàng, nhẹ bay múa.
Đó là đan hỏa chỉ tu sĩ Kim Đan mới có!
Đan hỏa cũng giống như chân hỏa Trúc Cơ, cháy ổn định, có lợi cho luyện đan, nhưng về mọi mặt đều hơn chân hỏa.
Có thể coi đây là phiên bản nâng cấp toàn diện của chân hỏa Trúc Cơ, cho dù là một thủ đoạn để sử dụng trong các đấu pháp cũng không tệ.
Bàn tay Lưu Ngọc nhẹ nhàng vung lên, đan hỏa màu đỏ vàng rơi vào trong cửa lửa của đỉnh Huyền Hoàng, bắt đầu chậm rãi đốt cháy.
Châm lửa, làm nóng, tinh luyện, ngưng đan.
Từ Tinh Nguyên đan hạ phẩm nhị cấp, đến Thăng Nguyên đan trung phẩm, Thánh Nguyên đan thượng phẩm, đều bị hắn dễ dàng luyện chế ra.
Những cây Linh dược tiến vào đan đỉnh, khi đi ra lại biến thành những viên đan dược tròn vo tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, được bỏ vào trong bình ngọc.
Ba loại đan dược này mặc dù thông dụng, nhưng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thường dùng nhất, bán cũng dễ dàng hơn.
Lưu Ngọc luyện chế ba loại đan dược này cực kỳ có kinh nghiệm, xác suất thành công thậm chí gần năm mươi phần trăm kinh thế hãi tục!
Thời gian trôi qua, bình ngọc bên cạnh hắn càng ngày càng nhiều, đan dược có giá trị không nhỏ cứ thế bị tùy ý đặt trên mặt đất.
...
Tu tiên không có năm tháng, thời gian ba năm là thấm thoát trôi qua.
Ba năm sau.
Nguyên quốc, Vĩnh Tuyền sơn, Luyện Đan thất.
Lưu Ngọc ngồi khoanh chân, vẻ mặt tập trung cao độ, hai tay chậm rãi bấm pháp quyết.
Trước mặt hắn cách đó không xa, thân đỉnh Huyền Hoàng khẽ rung, đan hỏa trong hỏa môn đang cháy hừng hực, tản ra nhiệt độ cao nóng rực.
Kết quả là nhiệt độ trong Luyện Đan thất không ngừng tăng hơn mấy chục độ, trong không khí gió thổi vô cùng nóng bức.
Nếu không phải Luyện Đan thất được xây dựng đặc biệt thì đã bị phá hủy trong chốc lát.
Vẻ mặt nghiêm túc và lò luyện đan rung rung đều cho thấy luyện đan đã đến thời khắc mấu chốt, nếu sơ suất một tí, bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển!
Thần thức cường đại lan tràn ra, Lưu Ngọc luôn chú ý động tĩnh trong đan đỉnh, cố gắng hết sức tránh sai lầm cho dù là nhỏ nhất.
Mỗi một biến hóa trong đan đỉnh đều bị bị hắn thu vào trong mắt, dùng Luyện Đan thuật có được qua vô số lần luyện tập, hắn thuần thục nắm giữ toàn bộ quá trình.
Đan hỏa trong hỏa môn từ thịnh chuyển sang suy, nhiệt độ hơi giảm xuống một ít, theo thời gian trôi qua, một mùi thuốc dần dần tràn ngập trong không khí.
"Cũng hòm hòm rồi."
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Kinh nghiệm luyện đan phong phú làm cho hắn phán đoán được bước cuối cùng của luyện đan là thời điểm tốt nhất để mở lò.
Tuy luyện đan lần này sắp kết thúc nhưng sắc mặt Lưu Ngọc vẫn không thay đổi tí nào.
Càng đến thời khắc mấu chốt càng dễ phạm sai lầm, hắn đã chịu không ít tổn thất ở bước cuối cùng này.
Bây giờ, hắn đã có thể đối mặt với nó một cách bình tĩnh.
Dù sao cho dù thất bại, vẫn có vô số cơ hội để thử lại.
"Mở!"
Lại qua hai ba nhịp thở, Lưu Ngọc pháp quyết trong tay lại thay đổi, đan hỏa màu đỏ vàng trong hỏa môn bỗng nhiên tắt ngúm.
Cùng lúc đó, nắp đỉnh của đỉnh Huyền Hoàng cũng bỗng nhiên bay lên.