Âm thanh của chấp sự Trúc Cơ vừa vang lên, Cung Tâm Viện cũng đi tới đội ngũ "Tội đồ", tâm trạng như đang thất hồn lạc phách.
Rõ ràng đôi mắt sáng ngời ban đầu đã mờ đi.
Một khi đã bị giáng chức thành tạp dịch, không chỉ đơn giản là không có thời gian tu luyện, mà còn là mất đi tự do.
Nguyện vọng muốn chu du thế giới của Cung Tâm Viện cũng tan thành mây khói.
Theo tiếng nghẹn ngào rất nhỏ bé, một cảm giác tuyệt vọng dần dần lan tràn trong đội ngũ bị loại bỏ.
Thẩm Sơn đứng đợi cùng Cung Tâm Viện, nhất thời không còn tâm trạng để nói chuyện nữa.
Nhưng chí ít, bọn họ không hề khóc ra giống như những người cùng thế hệ.
"Chúng ta, cứ thế này mà trở thành nô lệ, hoàn toàn mất đi tự do rồi hay sao?"
Mãi lâu sau, Cung Tâm Viện nhỏ giọng nói ra, ánh mắt ảm đạm hơi dại ra.
Đã nhìn thấy hy vọng, nhưng hy vọng cứ thế mà đột ngột vỡ tan đi, đối với những thiếu nam thiếu nữ mới mười mấy tuổi mà nói, cú sốc như thế này nặng nề quá mức.
Ba năm trước, chính tại buổi kiểm tra linh căn này đã mang lại hy vọng cho bọn họ.
Ba năm sau, ở nơi cũng giống như thế, nhưng chỉ mang lại tuyệt vọng!
"Không!"
"Chúng ta đã được chiêm nghiệm sự tốt đẹp của thế giới này, sẽ không thể trở lại làm nô lệ nữa."
Thẩm Sơn cúi đầu nhìn mặt đất, đè thấp giọng nói, mượn một câu nói trong "Minh Vương Du Ký".
"Nghe nói trong các tạp dịch cũng có người cố gắng lập công, đến cuối cùng được thoát khỏi thân phận tạp dịch."
"Tâm Viện, chúng ta không thể cứ từ bỏ như vậy được."
"Chỉ cần chúng ta thể hiện cho thật tốt, chưa hẳn tương lai sẽ không có cơ hội, tấn thăng từ tạp dịch trở thành ngoại môn."
Thẩm Sơn không ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn đè thấp như cũ, trong từng từ nói ra vẫn có sự yếu ớt vô lực.
So với việc nói là an ủi Cung Tâm Viện, chẳng bằng nói là đang kiếm cớ cho bản thân.
Tìm cớ để chấp nhận sự thật!
Tuy là nói thì nói như vậy, nhưng hắn ta lại chẳng hề có chút lòng tin nào, tấn thăng từ tạp dịch lên ngoại môn.
Nguyên Dương Tông có nhiều tạp dịch như vậy, nhưng người có thể được tấn thăng từ tạp dịch vào ngoại môn, có thể gọi là lông phượng sừng lân.
Đứng trên khía cạnh của Nguyên Dương Tông, tạp dịch cũng chỉ là hạ nhân mà thôi, chỉ là công cụ phục vụ cho tông môn.
Còn chẳng được tính là đệ tử môn nhân, càng chẳng thể nói đến việc bồi dưỡng.
"Đúng đúng."
"Chúng ta không nên nản chí như thế."
Trong mắt Cung Tâm Viện dần khôi phục lại chút vui vẻ, cúi đầu thấp giọng tự lẩm bẩm với mình.
Vốn dĩ là thiếu niên thông tuệ hoạt bát, nhưng cứ như đã lớn lên rất nhiều chỉ trong một nháy mắt, trở nên trưởng thành hơn.
"Không sai, không thể từ bỏ!"
Một nam một nữ tự an ủi lẫn nhau, hình như trong từng lời nói đã trở nên dễ chịu hơn không ít.
Ngay tại lúc này, một giọng nói khàn khàn, đè nén truyền đến, Thẩm Sơn không khỏi quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc trông thấy Hứa Hạo Nhiên "đứa con của thành chủ" khí thế hăng hái, được ngưỡng mộ vô cùng bị "áp tải" đi sang bên này, hiện giờ vô cùng sa sút tinh thần.
Thẩm Sơn chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn qua rồi lại thu về, bây giờ hoàn cảnh của mọi người đều giống nhau cả, hắn ta hoàn toàn không có tâm tư chế giễu ai.
Chẳng qua hiện giờ ngưỡng mộ của ba năm trước sớm đã không còn tồn tại nữa rồi.
"Vì sao?!"
Trong mắt Hứa Hạo Nhiên tràn ngập tơ máu, mang theo vẻ không thể tin nổi.
Hắn ta là con trai của thành chủ, từ khi sinh ra trong cơ thể đã chảy dòng máu cao quý, thế mà ngay cả bài kiểm tra ngoại môn mà cũng không vượt qua được hay sao?!
Lại còn trở thành loại tạp dịch chết tiệt nữa?
Hắn ta không thể chấp nhận được!
Ngay cả mấy đứa nhà quê nông thôn mà cũng có thể vượt qua bài kiểm tra.
Hắn ta đường đường là con trai của thành chủ, dòng máu trong cơ thể cao quý như thế, vì sao lại không thể được?
Hứa Hạo Nhiên nghĩ như thế, nét mặt hắn ta dần trở nên dữ tợn, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Người không vượt qua được bài kiểm tra chiếm đại đa số người, ba người kia chẳng qua chỉ là mô hình thu nhỏ mà thôi.
Kẻ bị đào thải thì thất hồn lạc phách, người được thông qua thì sung sướng nghĩ về tương lai.
Một bên âm u nghẹn ngào, một bên bàn luận viển vông xa xôi, hình thành đối lập rõ ràng.
Khác đội ngũ, cũng đã đánh dấu tương lai sau này của đám thiếu niên kia sẽ khác nhau.
….
Kiểm tra tu vi của tu tiên giả phức tạp hơn kiểm tra Linh căn rất nhiều.
Mặc dù tu sĩ Trúc Cơ có thể dễ dàng cảm nhận được tu vi của tu sĩ Luyện Khí kỳ nhờ vào khí tức Linh áp, nhưng như thế vẫn chưa đủ chính xác, đồng thời cũng có khả năng bị lừa bịp.
Mà trụ Trắc Linh là pháp khí chuyên nghiệp, kiểm tra sẽ chính xác hơn, hơn nữa sẽ không bị các loại bí thuật lừa bịp, cho nên Nguyên Dương Tông trực tiếp sử dụng loại pháp khí này để kiểm tra.
Mặt trời ngả về tây, dần dần rơi xuống phía tây dãy núi, một nửa đã biến mất.
Thời gian trôi đi, mặc dù tốc độ kiểm tra không nhanh lắm, nhưng qua mấy canh giờ, đợt đầu tiên tốt nghiệp bài kiểm tra cũng chầm chậm chuẩn bị kết thúc.
Lưu Ngọc tận mắt nhìn quá trình tiến hành cuộc khảo hạch, từ lúc bắt đầu thì còn có mấy phần hứng thú, rồi dần dần trở nên chẳng còn chút dao động nào nữa.
Dù sao thì cho dù tư chất có tốt hơn nữa, thì lúc này cũng chỉ là Luyện Khí trung kỳ mà thôi, một đạo pháp của hắn là đủ diệt một lượt mười mấy đứa.
Cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
Ngược lại là Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên, hai nàng lại tràn đầy phấn khởi mà thảo luận, nói líu ríu mãi không dừng lại.
Ví dụ như kiểu biểu hiện của ai thì ưu tú hơn, tiềm tực của ai thì lớn hơn mấy kẻ còn lại.
Có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai người họ vô cùng tốt.
Từ sau khi Nghiêm Hồng Ngọc gia nhập, có lẽ hai nàng đã cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, nên chung sống với nhau lại càng hòa hợp hơn.
Dù sao Nghiêm Hồng Ngọc cũng có xuất thân từ đại gia tộc, lại có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, cho dù là ở phương diện nào thì rõ ràng cũng vượt qua hai nàng họ.
Điều mà các nàng ấy có thể dựa vào, cũng chỉ có sự tin tưởng của Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc nghe bàn luận của hai nàng, hơi hơi lắc đầu, nhưng cũng không xen vào nói về suy nghĩ của mình.