Chẳng qua cho dù đứng trước uy hiếp tính mạng, dưới hiệu quả to lớn của "Lưu Ly Hoặc Tâm thuật", bọn họ vẫn không sinh ra chút lòng phản nghịch nào cả.
Chỉ nghĩ kéo bè kết phái thế nào để cướp đoạt lệnh bài, làm sao để trở thành người chiến thắng sống sót!
"Không tốt!"
Hứa Hạo Nhiên nghe xong quy tắc thì biến sắc.
Là người Trúc Cơ thành công đầu tiên, đương nhiên hắn ta đã trở thành mục tiêu bắt mắt nhất, bị một vài kẻ cùng thời kỳ cho là người có thực lực mạnh nhất, trở thành chướng ngại vật đầu tiên cần quét dọn.
Chỉ vẻn vẹn một hai giây sau, hắn ta đã cảm giác được mấy ánh mắt ác ý đến từ những người cùng thời kỳ khác, mịt mờ đảo qua mình người.
"Không thể đơn đả độc đấu, nhất định phải lôi kéo minh hữu."
Cho dù Hứa Hạo Nhiên tự nhận mình có thực lực bất phàm, nhưng thời gian mọi người Trúc Cơ đều không quá một năm, thực lực có thể thua kém bao nhiêu được chứ?
Người này cũng không cho là mình có thể lấy một địch hai, cho nên lập tức xuất hiện suy nghĩ lôi kéo minh hữu.
Mà mục tiêu thứ nhất chính là đồng hương "Thẩm Sơn".
Có câu nói là: Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Hắn và Thẩm Sơn cùng thuộc một huyện thành, mặc dù một trong thành một ngoài thôn, nhưng cũng miễn cưỡng coi như là đồng hương đúng không?
Huống chi ba người đều là người nổi bật Trúc Cơ từ ba tháng trước, chỉ cần kẻ mạnh liên thủ với nhau, chẳng phải sẽ nắm chắc chiến thắng hơn một ít sao?!
Nếu lôi kéo thêm mấy người nữa, là đã nắm chắc chiến thắng "Bài học cuối cùng" chín phần mười.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của tôn chủ, thuộc hạ cáo lui!"
Lưu Ngọc ra lệnh, mười tám tên tử sĩ Trúc Cơ quay người rời khỏi động phủ, mặt ngoài là quay về nơi ở riêng của mình.
Nhưng ai cũng hiểu, nhất định tối nay sẽ không hề yên tĩnh!
Không biết có bao nhiêu chuyện xấu xa đã ngầm đạt thành trong đêm!
"Một lần chọn lọc như thế cũng đã gần đủ rồi."
Lưu Ngọc khe khẽ gật đầu, sau đó lấy Thanh Dương công tầng thứ tám ra bắt đầu lĩnh hội, chậm rãi chờ đợi thời hạn một tháng đến.
Thực ra yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần tử sĩ Trúc Cơ có trang bị pháp khí được phát xuống có thể chiếm được thượng phong trong tình huống một đối một.
Về phần ai ai cũng có thể chém giết cùng giai?
Điều đó hoàn toàn là không thể.
Tử sĩ chấp hành nhiệm vụ vừa không phải và cũng không nên hành động một mình, hoàn toàn có thể lấy nhiều địch ít.
Lúc cần thiết, có thể đổi bằng đồng quy vô tận với một tên địch, là Lưu Ngọc đã rất hài lòng rồi.
Trong khi đám tử sĩ Trúc Cơ khua chiêng gõ trống ráo riết chuẩn bị, thời gian một tháng đã chớp mắt qua.
Một tháng sau, trên một hẻm núi lớn mịt mù sương, hai mươi độn quang xẹt qua như những ngôi sao băng.
"Người lấy được ngọc bài sẽ thông qua, người không lấy được ngọc bài sẽ bị đào thải!"
"Lần khảo hạch này có thể sử dụng bất kì thủ đoạn nào."
"Ngọc bài được đặt ở một số nơi dễ thấy trong hẻm núi, sử dụng thần thức quét là có thể dễ dàng tìm thấy, nhưng cấm cất vào túi trữ vật, phải mang theo bên mình!"
Lãnh Nguyệt Tâm lạnh lùng tuyên bố quy tắc, mười tám tử sĩ lắng nghe một cách cung kính.
Tuy đều là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng sơ kỳ và đỉnh phong chênh lệch cũng không đơn giản như vậy.
Uy tín để lại mười mấy năm qua không thể bị tiêu diệt trong chốc lát tạm thời.
Lúc này đứng xếp hàng, rõ ràng có thể thấy được các tử sĩ Trúc Cơ đã lờ mờ chia thành nhóm lớn, nhóm nhỏ.
Nhiều thì bốn năm người, ít thì hai ba người.
Chẳng qua cũng có người thực lực quá nhỏ yếu, không có tu sĩ nào nguyện ý liên thủ, rõ ràng bị cô lập ở một bên.
Ba người Hứa Hạo Nhiên, Thẩm Sơn, Cung Tâm Viện và một tu sĩ Trúc Cơ đã gia nhập sau đó cùng nhau hợp thành một đội.
Mặc dù bốn người không phải là đội lớn nhất, nhưng thực lực tổng hợp hoàn toàn không yếu, cho nên cơ hội thông qua khảo hạch cũng không nhỏ.
Thực lực nằm trong số mấy đội, nhất định có thể xếp vào top ba.
Chẳng qua đội nhóm lớn nhất chừng năm người, khi thực lực của mọi người xê xích không nhiều, chắc chắn chiếm ưu thế rất lớn.
Lần khảo hạch này chỉ có mười tám tu sĩ tham gia, nếu có thể thành lập một đội chín người, mười phần chắc chắn sẽ thông qua khảo hạch.
Nhưng trong hơn mười năm theo kiếp sống huấn luyện, rất nhiều tu sĩ đã kết thành thù không đội trời chung.
Nếu muốn buông bỏ định kiến, đoàn kết với nhau, gần như là chuyện không thể nào.
"Khảo hạch bắt đầu!"
Không lâu sau, Lãnh Nguyệt Tâm giải thích tất cả các quy tắc một lần, sau đó lớn tiếng tuyên bố bắt đầu khảo hạch.
Ngay lập tức, bầu không khí giữa sân thay đổi!
Từ thoải mái bình tĩnh trở nên lạnh lùng xơ xác tiêu điều, trong mắt một số tu sĩ thực lực yếu ớt, gần như là đóng băng!
"Oành!!!"
Khoảnh khắc tiếp theo, hơn mười độn quang liên tiếp bay lên trời, phóng về phía trong hẻm núi lớn.
"Khà khà~"
Có tu sĩ trên mặt liên tục cười lạnh, gần như không thèm che giấu ác ý, lập tức dẫn đầu một đội đi theo phía sau tu sĩ lạc đàn.
Trước khi cuộc đại chiến xảy ra, dọn sạch những "con cá tạp" để tránh bị người ta kiếm hời.
Cũng có những tu sĩ lạc đàn sợ chết ở lại điểm ban đầu không chịu xuất phát, dù sao những người đó cũng không thể nào ra tay trước mặt "tôn chủ" và "huấn luyện viên" phải không?
Hành vi này tương đương với cái chết từ từ.
Trong mắt Lãnh Nguyệt Tâm lóe lên một tia khinh thường, chẳng qua không nói gì, chỉ là bay lên không trung báo cáo tình huống với Lưu Ngọc.
"Lãnh sư điệt, những tử sĩ này đều do ngươi tự mình dẫn dắt, theo ý kiến của ngươi, ai có thể đi đến cuối cùng?"
Quan sát một hồi, Lưu Ngọc cười hỏi.
Thần thức cường đại có thể so sánh với của Kim Đan trung kỳ đã sớm thu hết tình hình của toàn bộ hẻm núi lớn vào đáy mắt, không có tình huống nào có thể thoát khỏi tầm tay của hắn.
"Hồi bẩm sư thúc, đệ tử không dám nói bừa."
"Tuy đúng là đệ tử tự mình dẫn dắt nhưng thực lực sau Trúc Cơ của bọn hắn, đệ tử không rõ ràng lắm, hành vi lúc này cũng khó dự đoán."
"Cho nên cuối cùng ai có thể thông qua khảo hạch đệ tử cũng không xác định được."
Lãnh Nguyệt Tâm lắc đầu, nói.
"Xác thực như thế."
Lưu Ngọc khe khẽ gật đầu, nếu thuộc hạ không muốn nói, cũng không ép.