Hắn mới đứng ở nơi đây, bằng linh giác nhạy bén đã có thể cảm giác được một luồng Linh áp cấp bậc Kim Đan ở trong phòng viện trưởng!
"Công tử tu luyện khắc khổ, còn sắp xếp sự vụ trong viện ngay ngắn rõ ràng, đã thắng vô số người tầm thường trong thế gian rồi!"
Nghe vậy, Văn Thải Y cũng không dám nói bậy tiếp.
Chủ nhân có thể tùy tiện, nhưng nàng ta thân làm hạ nhân, thì không thể tùy tiện nói lung tung.
Thấy thế, Lưu Ngọc cũng không làm khó nàng ta, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng rồi đẩy cửa vào.
"Kẽo kẹt!"
Hắn đẩy cửa chính phòng viện trưởng ra, lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở trong đại sảnh.
Tóc đen trắng nửa nọ nửa kia, cử chỉ không giận tự uy, thoạt nhìn như nam tử trung niên bốn mươi năm mươi tuổi.
Đó chính là Nghiêm trưởng lão!
"Ha ha ha!"
Giây lát vừa đối mặt, hai người đều cởi mở cười một tiếng.
"Nghiêm sư huynh, từ khi chia tay đến giờ vẫn không có vấn đề gì chứ?"
Lưu Ngọc đi tới gần, khách khí chào hỏi, hàn huyên với lão.
Cách thời gian hắn đi tới Nguyên quốc đã qua hơn hai mươi năm.
Mặc dù hơn hai mươi năm không gặp, nhưng hai người chẳng có vẻ gì là xa lạ nhau, giống như lão hữu nhiều năm không gặp, không có vẻ mất tự nhiên giống như người bình thường gặp mặt.
Dù sao nói thế nào đi nữa, bây giờ hai người cũng được coi như là "Thân gia", tất nhiên quan hệ sẽ không kém.
Đồng thời những năm gần đây, vẫn luôn có lợi ích ở các phương diện đan dược qua lại.
Mà Văn Thải Y thì không cần phân phó, đã ra tay rót linh trà cho hai người, sau đó ngoan ngoãn đóng cửa phòng lui ra ngoài.
"Sư huynh trăm công nghìn việc bận rộn sự vụ, vì sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ Lưu mỗ thế này?"
"Chắc không phải chỉ để hỏi han ân cần đâu nhỉ?!"
Khách sáo một phen, hai người ngồi xuống đối diện nhau, Lưu Ngọc nửa đùa nửa thật mà hỏi.
Hắn đã có suy đoán mơ hồ đối với ý đồ đối phương đến đây.
"Lão phu ngàn dặm xa xôi chạy đến, còn không phải là để mời sư đệ rời núi?"
"Nếu không phải sư đệ cứ luôn từ chối, một mực từ chối việc cần làm cho tông môn, thì mỗi lão già khụ như lão phu đây, cần gì phải chạy đến một chuyến?!"
Nghe vậy, Nghiêm trưởng lão cũng nửa nghiêm túc, nửa đùa nửa thật nói.
Vừa dứt lời, căn phòng rơi vào yên lặng, chỉ có âm thanh nước trà vào miệng thỉnh thoảng vang lên.
Lưu Ngọc chỉ nhẹ nhàng uống linh trà, cười không nói, rất có tư thế như là khó chơi.
Từ khi yêu thú bạo động càng ngày càng thường xuyên hơn, tất nhiên đại địa Thanh Châu bát ngát cũng sẽ có ngày càng nhiều chỗ cần tu sĩ đến đó trấn thủ.
Nếu không thì căn bản của tu tiên giới - phàm nhân, không có chút sức mạnh phản kháng dưới miệng máu của yêu thú, nhất định sẽ xuất hiện thương vong quy mô lớn trong thời gian ngắn.
Mà một vài tiết điểm có vị trí then chốt, lại càng cần Tu sĩ Kim Đan đến đó trấn thủ, để đề phòng có yêu thú Yêu Đan kỳ tập kích đột ngột.
Kể từ đó, số lượng tu sĩ Kim Đan của Nguyên Dương tông hơi thiếu thốn phải giật gấu vá vai.
Dù sao thì cả Nguyên Dương tông, Kim Đan trưởng lão chỉ có ba mươi mấy người, cho dù cộng thêm tu sĩ thế lực tu tiên lớn nhỏ khắp Thanh Châu, tu sĩ Kim Đan cũng chỉ chừng hơn bảy mươi người.
Mà hơn bảy mươi tên tu sĩ Kim Đan, đặt trong Thanh Châu có đường biên giới bát ngát giáp với Hoành Đoạn sơn mạch, thì lại càng có vẻ thưa thớt hơn nữa.
Huống chi, Thanh Châu, Kính Châu, các châu thuộc Sở quốc, còn có một vài vùng biên cương cần cùng điều động tu sĩ đến trấn thủ.
Thiếu nhân lực để sử dụng, tất nhiên Nguyên Dương tông sẽ nghĩ tới việc triệu hồi các tu sĩ Kim Đan đóng giữ ở bên ngoài, ví dụ như Lưu Ngọc tại Nguyên quốc.
Dù sao trong thời kỳ mẫn cảm thế này, các tông môn khác khó mà có thể dấy lên tranh chấp nữa, để một Kim Đan trưởng lão đóng giữ đã đủ rồi, có thêm nữa thì khó tránh khỏi hơi lãng phí chiến lực.
Nếu là bình thường thì không có gì, nhưng bây giờ là thời kì nhạy cảm như vậy, mỗi một chiến lực Kim Đan là đã đủ quý giá rồi, tất nhiên không thể tùy tiện lãng phí được.
Nhưng đối với Lưu Ngọc mà nói, hắn chẳng quan tâm có phải thủy triều yêu thú sắp tiến đến hay không. Hắn vừa luyện chế ra pháp bảo bản mệnh, thể tu cũng mới vừa đột phá đến tam giai, thực lực đang trong thời điểm tốt đột ngột tăng mạnh.
Tất nhiên lúc này không muốn gây thêm phiền toái, chỉ muốn yên lặng tu luyện.
Cho nên, mệnh lệnh lúc trước tông môn quyết nghị thuyên chuyển hắn, hắn đều tìm cớ từ chối.
Ví dụ như tu vi chưa vững chắc, đang luyện chế pháp bảo bản mệnh các kiểu.
Tiên đạo quý trọng sự riêng tư, cho dù biết rõ thủy triều yêu thú sắp xảy ra, đây là đại sự liên quan đến cả tu tiên giới trong Thiên Nam, ban đầu chẳng được mấy tông môn đồng ý cứu viện.
Dù sao thì thủy triều yêu thú còn chưa thật sự bộc phát, áp lực cực lớn vẫn chưa giáng lâm, quốc gia tu tiên không trực tiếp giáp giới với Hoành Đoạn sơn mạch, hoàn toàn không cảm giác được áp lực cực lớn đó.
Cho nên đối với thông tin quốc gia tiếp giáp Hoành Đoạn sơn mạch đưa đến cầu viện, cho dù là trong nội bộ Thất Quốc Minh thì cũng chỉ là đáp ứng trên miệng.
Thế lực hành động thực sự lại không có bao nhiêu.
Về phần hai đạo chính ma, không cản trở đã xem là rất tốt rồi, ngay cả động tác đáp ứng ngoài miệng cũng còn không có.
Bài giảng duy nhất loài người học được từ lịch sử chính là loài người không hề học được bất cứ bài học nào cả.
"Nghiêm sư huynh, lần này thật sự không thể từ chối được nữa sao?"
Giằng co một lúc, Lưu Ngọc đặt chén trà xuống, bình tĩnh hỏi.
Đối phương đã đích thân đến tận đây, chứng minh tông môn đã hạ quyết tâm rồi, lúc này tìm lý do từ chối tiếp thì cũng hơi không thích hợp.