Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1306 - Chương 1306. Kim Qua Tiên Thành

Chương 1306. Kim Qua tiên thành
Chương 1306. Kim Qua tiên thành

Khu vực này của Nguyên Yến quốc thuộc môn hộ của Thất Quốc Minh, cách Hoành Đoạn sơn mạch rất xa.

Cho dù chiến sự bất lợi, thì tạm thời chiến hỏa cũng không thể tác động đến đến nơi đây.

"Lần này sư thúc đi, sợ là lại phải đến hơn mười năm, vậy điều kiện cam kết năm đó, có thể…"

Cuối cùng, Lãnh Nguyệt Tâm vật lộn trong nội tâm một phen, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

Lúc nàng ta nói lời này, nàng ta cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận Lưu Ngọc.

Dù sao năm đó đã đồng ý với công việc bồi dưỡng tử sĩ, bây giờ vừa mới bắt đầu mà đã yêu cầu người ta làm tròn lời hứa, quả thực có hơi không hợp quy củ.

Nhưng động tác lần này của Lãnh Nguyệt Tâm cũng do hơi bất đắc dĩ.

Dù sao thời gian kéo dài của thủy triều yêu thú thường thường sẽ là mấy chục hay trên trăm năm, hoàn toàn không thể kết thúc trong thời gian ngắn, Lưu Ngọc cũng không thể trở về trong thời gian ngắn.

Nếu như đợi đến khi thủy triều yêu thú kết thúc mới thực hiện lời hứa, vậy nàng ta sẽ sớm mất hy vọng Kết Đan, nói không chừng đã tọa hóa vì thọ tận luôn rồi.

Cho nên vì đạo đồ, cho dù có mạo hiểm sẽ làm sư thúc tức giận, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn căng da đầu hỏi.

"Việc này…."

Lưu Ngọc nói vẻn vẹn hai chữ, sau đó hoàn toàn không nói tiếp nữa, trên mặt cố ý lộ ra mấy phần làm khó.

Thực ra hắn đã sớm luyện chế ra kết Kim Đan lửa, mộc, kim hệ, đang yên lặng nằm trong nhẫn trữ vật.

Sở dĩ làm như thế, vẫn là vì một câu chuyện xưa, đồ vật mà đạt được quá mức dễ dàng, thì mọi người thường sẽ không quý trọng.

Hắn cố ý lộ vẻ bị làm khó, đối phương mới hiểu rõ rằng phần "ban ân" này là quý giá cỡ nào, mới ra sức hơn nữa để làm việc cho mình.

Không ngoài dự liệu, lúc mặt Lưu Ngọc lộ vẻ bị làm khó, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của Lãnh Nguyệt Tâm hiện lên mấy phần căng thẳng ngay lập tức.

Cho dù là tu sĩ bình tĩnh, đối mặt với việc liên quan đến thành công hay thất bại "kết Kim Đan", cũng rất khó mà bình tĩnh được.

"Ngày sau, Nguyệt Tâm sẽ tận tâm tận lực làm việc thỏa đáng vì sư thúc!"

"Vẫn xin sư thúc thỏa mãn ta!"

Nói xong, lúc này Lãnh Nguyệt Tâm bái lạy thật sâu.

"Thôi, thôi."

Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở dài, đánh một đạo pháp lực ra đỡ nàng ta dậy, tiếp tục nói:

"Ngươi và ta quen biết đã lâu, mặc dù vẫn chưa đạt tới điều kiện trong giao ước, nhưng cũng không phải không thể mở ra một con đường khác."

"Dù sao lần này bản tọa đi, chí ít cũng mấy chục năm, nếu như để ngươi liên tục chờ đợi thì quả thật hơi không hợp đạo làm người."

"Như vậy đi, hôm nay sẽ giao kết Kim Đan mà lúc trước đã bàn xong vào tay ngươi."

"Viên kết Kim Đan mộc hệ này, ngươi cầm đi đi."

Nói xong, hắn lấy một bình ngọc xanh biếc từ nhẫn trữ vật ra, sau đó đưa qua.

Lúc này Lãnh Nguyệt Tâm mới ngẩng đầu, cẩn thận nhận lấy bình ngọc từng ly từng tí như nhặt được chí bảo, nói cám ơn liên tục:

"Đa tạ sư thúc đã thoả mãn!"

"Ân tình hôm nay của sư thúc, Nguyệt Tâm hết đời cũng không quên!"

Mặc kệ có dụng ý như thế nào, Lưu Ngọc ban kết Kim Đan cho nàng ta sớm hơn dự định, đúng là một đại ân đức cực lớn.

Dựa theo giao ước, nếu như lòng dạ có hơi hiểm độc thì sẽ đếm hết mười năm rồi mới cho, thì hắn vẫn không có khuyết điểm.

Chẳng qua chỉ là Lưu Ngọc thật sự muốn bồi dưỡng được một thuộc hạ Kim Đan kỳ, mới làm như thế mà thôi.

Dựa theo giao ước trước đó, cho dù sau khi Lãnh Nguyệt Tâm Kết Đan xong thì vẫn phải phục vụ cho hắn hai trăm năm như cũ, mới có thể đạt được tự do.

"Lui ra đi."

Nghe vài câu mang ơn đội nghĩa xong, Lưu Ngọc phất phất tay nói.

Hắn đã từng nghe lời nói giống như vậy quá nhiều, sáo rỗng lại không có ý nghĩa thực tế, lúc này nghe xong chẳng còn lại chút cảm giác nào.

Hắn không phải là người sẽ tự làm mình mệt mỏi vì hư danh, chỉ có lợi ích thật sự mới có thể tác động đến hắn.

Hắn giúp Lãnh Nguyệt Tâm Kết Đan, không phải là thiện tâm, mà là vì nguyên nhân phù hợp với lợi ích của mình.

"Cẩn tuân mệnh lệnh của sư thúc, vậy Nguyệt Tâm sẽ đi xuống sắp xếp."

"Đệ tử cáo lui!"

Mặt mũi Lãnh Nguyệt Tâm tràn đầy cảm kích thi lễ, sau đó quay người rời khỏi động phủ, hóa thành một tia độn quang rồi đi xa.

Sau khi khôi phục bình tĩnh, làm sao nàng ta lại không hiểu dụng ý lúc trước của Lưu Ngọc, chỉ sợ sớm đã định ban kết Kim Đan rồi !

Chỉ sợ ra vẻ làm khó là để nhắc nhở mình thôi!

Nhưng mặc dù nghĩ thoáng ra, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn cảm thấy khó mà suy đoán tâm tư Lưu Ngọc như cũ, sau khi trải qua chuyện này, kính sợ trong lòng không giảm mà trái lại còn tăng.

Lưu Ngọc nhìn Lãnh Nguyệt Tâm rời đi, bóng lưng kia hơi nhẹ nhõm, ánh mắt hắn lấp lóe.

"Sau hai trăm năm, là có thể đạt được tự do."

"A."

Người hiểu rõ bí mật của Lưu mỗ hắn, làm sao có thể tùy tiện thoát khỏi đây được?

Lưu Ngọc sẽ không gửi gắm an nguy của bản thân vào lời hết lòng tuân thủ hứa hẹn của người này, cho nên lúc này hắn đã hạ quyết tâm, đến lúc đó sẽ tiếp tục "gia hạn giao ước".

Tóm lại đến lúc đó Lãnh Nguyệt Tâm mà muốn đạt được tự do, thì tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Để bảo vệ bí mật của bản thân, lật lọng thì có làm sao?

"Lúc này khí huyết của Nghiêm Hồng Ngọc đã bắt đầu suy yếu đúng không nhỉ?"

Nghĩ tới Kết Đan, Lưu Ngọc lại nghĩ tới Nghiêm Hồng Ngọc.

Mặc dù trong tay có kết Kim Đan, còn thừa cả mấy loại linh vật kết đan, nhưng hắn lại không có dự định giúp đỡ Nghiêm Hồng Ngọc Kết Đan.

Thứ nhất, Nghiêm Hồng Ngọc đã từng Kết Đan thất bại một lần, cho dù có sự giúp đỡ của mình, tỷ lệ thành công xung kích bình cảnh Kim Đan lần nữa cũng sẽ không hơn lần đầu tiên quá nhiều.

Khả năng thất bại quá lớn, một khi thất bại thì tất cả đầu tư đều sẽ trôi theo dòng nước.

Thứ hai, Nghiêm Hồng Ngọc là dòng chính Nghiêm gia, chưa chắc sẽ thật sự trung tâm với mình.

Hết chương 1306.
Bình Luận (0)
Comment