Có điều những tán tu này và phàm nhân rất may mắn, bởi vì nhỏ yếu, ngược lại có thể sống lâu hơn một hồi.
Bởi vì mục tiêu đầu tiên của tu sĩ Nguyên Dương Tông là tu sĩ Hợp Hoan Môn, cho nên phần lớn tu sĩ không có để ý tới bọn họ, trực tiếp truy đuổi tu sĩ Hợp Hoan Môn.
Đợi sau khi xử lý gần hết tu sĩ của Hợp Hoan Môn thì mới có thể quay đầu xử lý những người này.
“Nữ nhân này giao cho ta giải quyết, các ngươi đối phó những tu sĩ khác đi.”
Biểu tình Chu Trác Phong đã khôi phục bình tĩnh, không biết từ khi nào đã thay một kiện y phục rồi dùng thần thức truyền âm nói.
Sau khi nói xong thì hóa thành một đạo ánh sáng màu tím lướt qua mọi người, mang theo khí thế kinh người truy đuổi vị nữ tu xinh đẹp.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lưu Ngọc thấy một sự “hưng phấn” ở trên khuôn mặt của gã, biểu tình này hơi quen thuộc, nhưng lúc này có nhiệm vụ trong người nên hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Động tác của tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ cực kỳ nhanh chóng, đủ loại tia sáng bay ngang qua trên bầu trời đêm, giống như lưu tinh trong mắt phàm nhân thế tục, toả ra Linh áp và khí tức cường đại thuộc về Trúc Cơ kỳ.
Một số người chạy trốn về phía những người bị tách ra, năm tu sĩ Trúc Cơ còn lại của Hợp Hoan Môn nhanh chóng đuổi theo và truy sát những người chạy trốn.
Thần thức giữa những tu sĩ kia trao đổi cực kỳ nhanh chóng, thời gian chỉ trong vòng một hai hơi thở mấy người họ đã ấn định mục tiêu của riêng mình.
Pháp khí của Lưu Ngọc và một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác đã bị huỷ, hai người cùng nhau đuổi theo và giết chết một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ của Hợp Hoan Môn.
Thông qua cuộc trò chuyện Lưu Ngọc biết được người này tên Diêu Vân Tùng, thăng cấp lên Trúc Cơ đã bốn mươi đến năm mươi năm, tư chất của hắn ta cũng là Tam linh căn, hắn ta đã bị kẹt tại cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ không thể tiến thêm một tấc nào.
Trong lúc truyền âm ánh mắt hắn ta hiện rõ dấu vết của sự cô đơn, dường như hắn ta đã khuất phục vận mệnh, tự biết khả năng có thể thăng cấp lên Kim Đan của mình là vô vọng, vậy nên hắn ta cực kỳ ngưỡng mộ Lưu Ngọc tuổi còn trẻ đã có tu vi như vậy.
Nhưng dù sao Diêu Vân Tùng cũng là tu sĩ Trúc Cơ, hắn ta nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình và bình tĩnh lại, bất luận như thế nào trước tiên đem chiến lợi phẩm trước mắt thu vào trong túi rồi nói sau.
Với tốc độ của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ ước chừng mỗi canh giờ có thể chạy được ba trăm dặm, một người ở phía trước hai người đuổi theo phía sau, thời gian nháy mắt đã trôi qua nửa khắc, trong lúc đó ba đạo ánh sáng kẻ truy đuổi, người chạy trốn đã bay qua hơn hai mươi dặm.
Tu sĩ Hợp Hoan Môn này chính là người đã phụ trợ nữ tu khống chế trận pháp, khi trận pháp bị phá vỡ bản thân hắn ta cũng không tránh khỏi phản lực dữ dội, vậy nên bị thương thế không nhẹ, tốc độ độn tốc cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng một chút, khoảng cách giữa hai bên dần dần được thu hẹp lại.
Có thể là do bầu không khí của tông môn có vấn đề, ở Hợp Hoan Môn không có sự phân biệt giữa tu sĩ nam nhân và nữ nhân, rất nhiều tu sĩ thích mặc y phục màu hồng, đây cũng chính là trường hợp của người bị Lưu Ngọc truy sát.
"Hai vị đạo hữu đại từ đại bi, có thể tha cho tại hạ một con đường sống không?"
"Tại hạ nguyện dâng lên hai vị đạo hữu mỗi người năm lượng Lưu Huỳnh Tử Tinh, đây coi như là một chút tâm ý nhỏ."
"Chỉ cầu hai vị đạo hữu đừng đuổi theo nữa, tại hạ cảm kích vô cùng!"
Khi khoảng cách dần dần được thu nhỏ lại, hồng y nam tử kia trong lòng tự biết trạng thái và thực lực của mình không thể lấy một địch hai, hắn ta có thể cảm nhận được cái chết đang đến ngày một gần.
Sự sợ hãi đối với cái chết đã lấn át đi tất cả, trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ hoảng sợ, đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ vậy mà giờ đây lại đi cầu xin tha thứ, hơn nữa còn nguyện ý trả giá cao cho mạng sống của mình.
Lưu Huỳnh Tử Tinh cực kỳ hữu dụng trong việc luyện chế các pháp khí thượng phẩm và cực phẩm, chính vì vậy nên giá trị cũng không hề nhỏ, một lượng cũng phải cần đến hai trăm Linh Thạch.
Năm lượng có thể dễ dàng đổi lấy một ngàn Linh Thạch, đối với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ mà nói đây cũng là một khoản không nhỏ, bình thường có thể thấy việc này cũng là một lựa chọn không tồi.
Đáng tiếc Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn tích oán đã sâu, hiện tại hồng y nam tử kia lại đang có thương thế trong người, đem ra so sánh có thể thấy rõ thực lực hai bên hoàn toàn mất cân bằng.
Nhưng bất luận là Lưu Ngọc hay Diêu Vân Tùng đều không nói một lời, cả hai khống chế tia sáng tiếp tục truy kích, không lưu tâm đến lời nói của hắn ta.
"Tại hạ nguyện đưa ra tám lượng Lưu Huỳnh Tử Tinh thì sao?"
"Còn đưa thêm mỗi người bảy trăm Linh Thạch nữa!"
Hồng y nam tử kia cố ý đưa ra thêm tài nguyên để loại bỏ tai họa, mặc dù liên tục bị cự tuyệt nhưng dường như hắn ta không từ bỏ hy vọng, vẫn tiếp tục không chịu từ bỏ mà đưa ra thêm giá cả để có thể thương lượng.
Nhưng thời gian lần lượt trôi qua, mặc dù đã tăng hết lần này đến lần khác nhưng cũng không nhận được phản hồi, cuối cùng hắn ta cũng bỏ cuộc, ngược lại còn bắt đầu ngược chửi rủa hai người họ.