Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 430 - Chương 430. Chỉ Chở Một Người

Chương 430. Chỉ chở một người Chương 430. Chỉ chở một người

...

Hậu phương mặc dù không có tu sĩ quân địch truy kích nhưng bởi vì còn ở trong phạm vi khống chế của Hợp Hoan Môn cho nên Lưu Ngọc không dám thả lỏng.

Một canh giờ sau, trên Thuyền Độn phong, Lưu Ngọc từng giây phút đều quan sát động tĩnh chung quanh, trong tay một hỏa một mộc hai khối trung phẩm Linh Thạch, bởi vì linh khí hao hết hóa thành tro bụi bay lả tả trên trời cao.

Dưới tình cảnh liên tiếp đấu pháp, mặc dù pháp lực của hắn thâm hậu hơn tu sĩ cùng giai, nhưng thời điểm diệt sát lão giả hắc bào pháp lực cũng chỉ còn lại không tới ba thành, lúc này rốt cục khôi phục được bảy tám phần.

Tốc độ bay của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ước chừng trong mỗi canh giờ khoảng sáu trăm dặm, so với tu sĩ sơ kỳ nhanh hơn gấp đôi.

Thuyền Độn phong có sở trường phi hành, tốc độ bay so với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ còn nhanh hơn một đoạn, nhưng bởi vì phòng ngự yếu ớt, lúc nào cũng cần phải cẩn thận bị đến công kích, Lưu Ngọc không dám dùng hết tốc độ tiến về phía trước.

Một canh giờ trôi qua, khoảng cách đến chỗ rừng rậm đấu pháp kia đã khoảng năm trăm dặm, khoảng cách đến rừng rậm sương lạnh ước chừng còn có khoảng sáu trăm dặm.

Lâu như vậy mà không có tu sĩ Hợp Hoan Môn đuổi theo, hẳn là không có ý định làm to chuyện, dù sao bọn hắn cũng có điểm tài nguyên muốn đóng giữ.

Lưu Ngọc yên lặng nghĩ, sau đó vừa bấm pháp quyết, Thuyền Độn phong bắt đầu phi hành hết tốc lực.

Sau đó một đoạn đường hẳn là an toàn rất nhiều, tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Hợp Hoan Môn có hạn, lại muốn đóng giữ điểm tài nguyên, bình nguyên Khắc Mễ lớn như vậy, muốn phong tỏa là chuyện không thể nào.

Trong bầu trời đêm cách mặt đất vài chục trượng, một tia ô quang nhanh chóng xẹt qua, thẳng tắp bay về phương nam.

Trong đêm tối, độn quang quá cao mục tiêu cũng quá rõ ràng, rất có thể bị tu sĩ Hợp Hoan Môn đang còn điều tra chú ý tới.

Độ cao vài chục trượng vừa vặn, không đến mức mục tiêu quá rõ ràng, lại có thể lẩn tránh đại đa số chướng ngại, không dễ dàng bị tu sĩ trên mặt đất đánh lén.

Đột nhiên, tại nơi nào đó trong rừng phía trước ô quang, một đạo độn quang màu lam phóng lên tận trời, cũng hướng về phương nam bay đi, tốc độ cả hai không kém bao nhiêu.

Vẻ mặt Lưu Ngọc giật mình, nhanh chóng lấy ra pháp khí từ túi trữ vật, không nghĩ tới nơi này còn có tu sĩ tồn tại.

"Tạ Tuấn Kiệt "

Hắn nhận ra đạo độn quang này, còn cả tu sĩ khống chế độn quang.

Vốn dĩ ở trong địa bàn của quân địch gặp được đồng môn hẳn là sưởi ấm lẫn nhau, cùng gặp khó khăn như nhau.

"Nhưng là quá mức trùng hợp a?"

Lưu Ngọc trong lòng lạnh lẽo, không có chút nào bởi vì là đồng môn mà buông lỏng cảnh giác, nắm trong tay pháp khí cũng không có thu hồi ý tứ.

Bất kể là chạy trốn lựa chọn cùng một cái phương hướng, hay là trùng hợp gặp nhau ở chỗ này, hắn đều cảm giác quá mức trùng hợp, giống như là cố ý gây nên.

Càng làm hắn cảnh giác hơn chính là, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ truy kích người này đâu?

Bỏ rơi? Biết khó mà lui? Hay là... ?

Trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán, vô luận là khả năng nào, đều chứng tỏ thực lực người này không thể coi thường, thực lực vượt xa tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ phổ thông.

Nhất là cái suy đoán cuối cùng càng làm cho Lưu Ngọc có loại cảnh giác trước nay chưa từng có.

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, lời nói của Tạ Tuấn Kiệt đã truyền tới.

"Có thể ở chỗ này gặp được Lưu sư đệ thật sự là quá tốt."

"Sư huynh, ta vì thoát khỏi Hợp Hoan Môn truy binh, chịu thương thế không nhẹ, một thân thực lực chỉ còn lại năm, sáu phần mười."

"Hiện tại nhu cầu cấp bách là ổn định thương thế, nếu không tu vi thụt lùi tổn thương đến căn cơ."

"Nơi đây đã cách rừng rậm sương lạnh không xa, sư đệ có thể chở ta một đoạn đường hay không?"

Tạ Tuấn Kiệt giọng thành khẩn nói, sau đó độn quang chuyển một cái tới gần Lưu Ngọc.

Phối hợp với sắc mặt tái nhợt của hắn, còn có vài vết máu trên quần áo gã, tựa hồ đúng như lời nói.

Thấy độn quang tới gần, Lưu Ngọc nhướng mày, đành phải khống chế Thuyền Độn phong trực tiếp hướng xuống hạ xuống mà đi. Dưới một dòng suối nhỏ bên cạnh, vung tay áo thu đồ vật ở giữa vào trong Túi Trữ vật lớn.

Phi độn pháp khí này đối với mình mà nói rất khó được, có Linh Thạch cũng rất khó mua được, nhưng phòng ngự yếu ớt dễ dàng hư hao.

Nếu là đợi chút nữa phát sinh chuyện gì cho nên bị hao tổn, vậy thì thật là đáng tiếc.

Tạ Tuấn Kiệt cũng hạ xuống bên cạnh dòng suối nhỏ, khoảng cách Lưu Ngọc chỉ có khoảng cách mười trượng.

Khoảng cách này vô cùng vi diệu, lấy tốc độ của cực phẩm pháp khí mà nói, chỉ cần hai giây là liền có thể vượt qua, hơi không để ý bắt đầu đánh lén rất có thể đắc thủ.

"Đồng môn ở giữa lẽ ra phải chăm sóc nhau, đây là nghĩa phải có, vốn dĩ Lưu mỗ không nên chối từ."

"Nhưng pháp khí của Lưu mỗ bên trong chỉ chở được một người, thực sự không tiện chở thêm Tạ sư huynh."

"Chỉ có điều chúng ta có thể cùng nhau xuyên qua rừng rậm sương lạnh, giữa quá trình đó có thể chăm sóc lẫn nhau."

Lưu Ngọc đứng xa xa nhìn Tạ Tuấn Kiệt, chậm rãi mở miệng.

Trong giọng nói không chút do dự cự tuyệt yêu cầu này, nhưng cũng không hề cự tuyệt lời nhờ vả, chỉ là ngữ khí có chút lạnh lùng.

Bên trên pháp khí chở tu sĩ khác, cho dù là giữa những đồng đạo cực kì thân mật, cũng cực ít xảy ra chuyện như vậy.

Dù sao muốn phân thần điều khiển pháp khí, mà lại có khoảng cách giữa hai người lại quá gần, nếu như chở phải khách có tâm địa bất chính, như vậy hậu quả khó mà lường được.

Cho nên phải giữa đạo hữu tốt thậm chí ở giữa đạo lữ, cũng đều rất ít cưỡi chung một pháp khí.

Đây là truyền thống của Tu Tiên giới, mạo muội đưa ra loại yêu cầu này, là cực kì thất lễ.

Mặc kệ nguyên nhân hợp lý như thế nào, Lưu Ngọc và Tạ Tuấn Kiệt cuối cùng chỉ là đồng môn phổ thông thôi, nghe lời nói này cơ bản có thể kết luận kẻ này không có lòng tốt.

Đã như vậy, vậy thì tiên hạ thủ vi cường.

Bình Luận (0)
Comment