Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 438 - Chương 438. Tặng Tâm Đắc

Chương 438. Tặng tâm đắc Chương 438. Tặng tâm đắc

Nhưng dù vậy, Lưu Ngọc cũng không hề lơ là, một sợi thần thức thời khắc nhìn Nhan Khai chằm chằm.

Dù sao thủ đoạn quái dị ở Tu Tiên Giới nhiều không kể siết, nếu vì lơ là mà lật thuyền trong mương thì đúng là làm trò cười cho người trong thiên hạ.

Màn đêm vẫn đen tối như cũ, một luồng sáng đen phóng lên cao, cắt ngang yên tĩnh.

Một vòng bảo hộ hiện lên xung quanh, triệt tiêu toàn bộ sức gió cắt qua do tốc độ phi độn quá cao, Lưu Ngọc thao tác Tử Mẫu Truy Hồn đao nhanh chóng xuyên qua rừng rậm Hàn Vụ.

Sau khi qua rừng rậm Hàn Vụ là không cần che giấu nữa, cũng không cần vòng đường xa dọc theo bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ mà là thoải mái bay thẳng về phía Vọng Nguyệt Thành.

Vì mỏ quặng Linh Thạch dẫn phát chiến tranh Tu Tiên Giới nằm trong rừng rậm Hàn Vụ, thế nên được xưng là mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ.

Ngũ đại tông môn Sở quốc chia thành ba trận doanh lớn, tự mình hạ trại cách mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ tại trung tâm rừng rậm Hàn Vụ không xa, triển khai giằng co.

Bất cứ tông môn nào cũng không dám tự tiện khai thác, nếu không chắc chắn dẫn phát tông môn khác liên thủ công kích. Thế cục cứ như vậy giằng co vài thập niên.

Nhưng dù gì nơi này cũng rời xa bản thổ, không có khả năng phái ra quá nhiều tu sĩ, bởi vì ngoại trừ hai bản địa là Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn thì tông môn khác còn phải bảo hộ địa bàn rộng lớn của mình.

Vậy nên, ngoại trừ tranh đoạt mỏ quặng Linh Thạch ra, tam đại tông môn còn lại không hề nhúng tay nhiều vào sự vụ của hai châu Thanh, Kính. Đa số khu vực của đại bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ vẫn nằm trong sự khống chế của hai tông.

Qua rừng rậm Hàn Vụ thì an toàn hơn nhiều, Lưu Ngọc khống chế Tử Mẫu Truy Hồn đao phi hành với tốc độ cao nhất.

Khoảng cách một ngàn năm, sáu trăm dặm chỉ là bình thường, khoảng ba canh giờ sau đã có thể thấy được tường thành cao lớn của Vọng Nguyệt Thành phía xa.

Bởi vì là thời kỳ đặc thù, thực hiện quản chế nghiêm khắc, thế nên rừ bỏ tu sĩ có quan hệ với tông môn thì khong tu sĩ nào được tiến vào từ cửa Bắc của Vọng Nguyệt Thành.

Vậy nên cửa Bắc tiêu điều một mảnh, gió thổi cuốn theo lá vàng, bay múa giữa không trung, hình thành đối lập rõ ràng với hàng người dài dằng dặc ở cửa thành Nam.

Lúc này không có tu sĩ vào thành, lại là buổi tối, đệ tử kiểm tra thân phận đóng tại cửa Bắc cũng lười nhác, đang ngồi tán gẫu.

Bỗng, một luồng độn quang màu đen từ chân trời hiện lên, từ nhỏ đến lớn dần, không buồn che lấp linh áp rơi xuống cửa thành.

"Tu sĩ Trúc Cơ!"

Đệ tử đóng tại nơi này giật mình, vội vàng tản ra về tới cương vị canh giữ, thậm chí sẵn sàng tinh thần bị địch tập, chỉ chừa lại hai đệ tử kiểm nghiệm thân phận.

Sau khi độn quang hạ xuống, Lưu Ngọc thu hồi Tử Mẫu Truy Hồn đao vào túi trữ vật, dẫn Nhan Khai đi về phía hai gã đệ tử kiểm nghiệm thân phận.

Tới gần, còn chưa chờ hắn nói chuyện, Nhan Khai đã quát lên:

"To gan!"

"Lưu sư thúc vừa chấp hành nhiệm vụ của tông môn từ rừng rậm Hàn Vụ trở lại, thấy sư thúc còn không hành lễ!"

m thanh cực kỳ vang dội.

Tu vi của Nhan Khai đã là Luyện Khí chín tầng đỉnh phong, phương diện khí thế hoàn toàn đè ép hai đệ tử kiểm nghiệm thân phận một bậc.

Hai gã đệ tử nọ liếc nhau, chần chừ khom mình hành lễ, một người trong đó nói:

"Đệ tử bái kiến sư thúc, còn thỉnh thứ lỗi đã đắc tội."

"Nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, đây là chức trách của chúng ta, còn thỉnh sư thúc đưa ra lệnh bài của tông môn."

Lưu Ngọc nghe vậy cũng không nói gì, lấy một thanh lệnh bài đen khắc dấu hiệu ngọn lửa đỏ thẫm từ túi trữ vật ra, ném cho hai người.

Đệ tử vừa nói chuyện cung kính tiếp được, lại lấy một chiếc la bàn ra, kiểm tra thấy không có vấn đề mới cung kính đưa trả, cười làm lành:

"Có chỗ mạo phạm, còn thỉnh Lưu sư thúc thứ lỗi."

Lưu Ngọc không đến mức vì chút việc nhỏ này mà so đo với hai đệ tử, khoát tay áo đi vào trong thành, Nhan Khai lập tức theo sau.

Vọng Nguyệt Thành chính là thành trì quan trọng nhất của Nguyên Dương Tông ở phía nam, trước khi vào thành đương nhiên không chỉ có hai gã đệ tử Luyện Khí kỳ kiểm tra lệnh bài đã dễ dàng cho đi.

Trong thời gian ngắn, Lưu Ngọc đã cảm nhận được ba luồng thần thức khác nhau đảo qua, thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ.

Trong đó có một luồng thần thức đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong. Sau khi dùng phương pháp riêng mỗi người xác nhận không có vấn đề mới lui lại.

Bọn họ tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại không biết Lưu Ngọc tu luyện Tôn Thần diệu pháp, năng lực trên phương diện Nguyên Thần hơn xa bọn họ rất nhiều, chẳng qua không buồn triển lộ mà thôi.

Sau khi vào thành, hai người lập tức lao nhanh về phía phủ thành chủ.

"Lưu sư thúc trợ giúp, đệ tử suốt đời không quên."

"Sư thúc, có tiện lưu lại địa chỉ động phủ tại tông môn không? Chờ kết thúc cuộc chiến, đệ tử nhất định sẽ đăng môn bái phỏng!"

"Nhan Khai tự nhận đã hoàn thành tu luyện cấp bậc Luyện Khí, đạt tới trình độ không thể tăng tiến thêm được nữa, cũng đã tích cóp đủ cống hiến để đổi Trúc Cơ đan từ tông môn."

"Sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này, Nhai Khai sẽ xin phản hồi tông môn, đánh sâu vào Trúc Cơ!"

Bình Luận (0)
Comment