Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 453 - Chương 453. Đại Biến(2)

Chương 453. Đại biến(2) Chương 453. Đại biến(2)

“Choang choang!” “Oành oành!”

Lưu Ngọc điều khiển hai món Linh khí va chạm với nhau theo nhiều cách khác nhau, thử nghiệm tính năng trên từng phương diện nhưng luôn nhớ kiểm soát đúng chừng mực, không để Linh khí bị hư hại.

Cuối cùng hắn rút ra kết luận, xét về uy lực và phẩm chất thì nhìn chung Thanh Giao kích hơn một bậc.

Ngay khi sắp kết thúc việc thử nghiệm, túi trữ vật bỗng có dị động, thứ có thể gây ra động tĩnh kiểu này chỉ có thể là lệnh bài của tông môn, hẳn là tông môn gửi thẳng thông báo tới thông qua lệnh bài.

Nhưng nếu không có thông báo quan trọng chẳng hạn như nhiệm vụ thì tông môn sẽ không thông báo trực tiếp thông qua lệnh bài.

“Chỉ mới một năm kể từ lần nhiệm vụ trước, chẳng lẽ lại có nhiệm vụ tông môn mới nhanh như vậy sao?”

“Với quan hệ hiện tại giữa hắn và Nghiêm gia thì có lý nào lại nhanh tới lượt hắn như vậy?”

Trong nháy mắt, trong lòng hắn có đôi điều suy nghĩ, Lưu Ngọc thu hồi hai món Linh khí về, lấy lệnh bài tông môn trong túi trữ vật ra, đưa một phần thần thức vào trong thăm dò, đọc thông báo lần này.

“Tất cả các đệ tử nhận được thông báo này phải nhanh chóng tới tập trung ở chính điện phủ Thành Chủ.”

Trong lệnh bài không đề cập tới thông tin cụ thể của nhiệm vụ, chỉ nói tới phủ Thành Chủ chờ lệnh, khác xa trước đây.

Lưu Ngọc nhướng mày, đánh hơi ra được mùi bất thường.

Lần này phải chăng có việc gì lớn?

Trong lòng hắn có đủ kiểu suy đoán nhưng không thể ngang nhiên làm trái mệnh lệnh của tông môn, hắn nhanh chóng quay lại lầu các tắm rửa một lượt, mặc một bộ áo bào đen có mũ trùm, sau đó rời khỏi động phủ Thành Nam, vội vàng tới phủ Thành Chủ.

Đã lâu rồi hắn không đi ra ngoài, Vọng Nguyệt Thành thay đổi khá nhiều.

Đường phố vắng vẻ, ngoài Thành Vệ quân đi tuần ra, không thấy bóng dáng tu sĩ nào khác đi lại, các cửa hàng ven đường như tiệm tạp hóa, Đan đường, trà lâu đều đã đóng cửa.

Trong khách điếm, có tu sĩ mở cửa sổ ra, thận trọng quan sát bên ngoài bằng ánh mắt phức tạp.

Cảnh tượng ngày xưa dòng người qua lại nhộn nhịp rộn ràng, ngựa xe như nước nay hoàn toàn không còn nữa, dường như nó đã bị một sức mạnh không thể kháng cự ép phải thay đổi quỹ đạo phát triển.

Có thể làm được việc này chỉ có Nguyên Dương Tông.

Gió lạnh thổi trên đường phố vắng tanh cuốn bay chiếc lá rụng khô héo, mang đến vẻ xơ xác tiêu điều, bốn mùa xoay vần, bất tri bất giác đã đến mùa thu.

Hẳn là trong khoảng thời gian ngắn này, thế cục ở Tu Tiên Giới đã xảy ra biến hóa to lớn nào đó?

Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, hắn gọi một nhóm Thành Vệ quân đi tuần lại, lấy lệnh bài tông môn ra.

“Bái kiến sư thúc!”

Vị tu sĩ đứng đầu có Linh khải Linh thương đẹp mắt hơn những người khác đứng lại, nhìn thấy lệnh bài, khom mình hành lễ với Lưu Ngọc, mấy tên Thành Vệ quân còn lại thấy vậy vội vàng bắt chước.

Thành Vệ quân đương nhiên biết lệnh bài chấp sự của Nguyên Dương Tông, ngoại trừ tay chân của một số tán tu tinh nhuệ và con cháu gia tộc, thông thường các đội trưởng kiểu này đều do đệ tử của Nguyên Dương Tông đảm nhiệm.

“Không cần đa lễ.”

“Ta bế quan một thời gian mới ra ngoài, Vọng Nguyệt Thành thay đổi quá nhiều, còn áp dụng biện pháp quản lý chuẩn bị chiến đấu.”

“Ngươi có biết là cớ làm sao không?”

Lưu Ngọc cất lệnh bài vào túi trữ vật, hỏi bằng giọng điệu có phần nghiêm túc.

“Thưa sư thúc, chuyện Vọng Nguyệt Thành thực hiện biện pháp quản lý chuẩn bị chiến đấu bắt đầu từ bảy ngày trước.”

“Nguyên nhân cụ thể thì đệ tử không biết, chỉ phụng mệnh duy trì trật tự của khu vực này, nhìn thấy tu sĩ khả nghi thì có quyền giết chết ngay.”

Đệ tử kia nghe vậy thẳng sống lưng lên, trả lời không làm kiêu cũng không hạ thấp mình.

Lưu Ngọc nghe vậy nhíu mày, có điều đệ tử Luyện Khí kỳ ở tầng lớp quá thấp, không biết nguyên nhân cũng là chuyện hết sức bình thường.

Hắn phẩy tay cho người này lui đi, tiếp tục đi về phía phủ Thành Chủ.

“Thông báo bất thường” “Biện pháp quản lý chuẩn bị chiến đấu”

Lưu Ngọc có cảm giác ắt hẳn có chuyện lớn sắp xảy ra.

Nửa khắc sau, phủ Thành Chủ đập vào mắt.

Nơi này cũng trở nên vắng vẻ, không thấy bóng dáng đông đảo đệ tử Luyện Khí kỳ đâu, không biết đã được sắp xếp đi nơi nào.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường chỉ tình cờ mới gặp thì nay hết người này tới người khác đi vào trong.

Chỉ riêng số tu sĩ Trúc Cơ kỳ Lưu Ngọc nhìn thấy đi vào trong đã có tới bảy, tám người, sau đó vẫn còn liên tục có thêm đồng đạo Trúc Cơ chạy tới nữa.

“Xem ra sắp sửa có biến cố lớn xảy ra rồi.”

Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, trong lòng không khỏi trở nên nặng nề, biểu cảm không chút thay đổi, bước qua ngưỡng cửa, đi về phía chính điện.

Có điều, hắn lại không mấy bối rối, dù sao cũng có hai tấm Phù Bảo trong tay, chỉ cần không bị Kim Đan chân nhân truy sát thì chắc chắn vẫn có thể bỏ chạy giữ mạng.

Chính điện cách đại môn phủ Thành Chủ vài chục trượng, đi vào vài bước là có thể trông thấy tình hình trong điện.

Bình Luận (0)
Comment