Suy cho cùng, hiện thực không phải truyện cổ tích, có rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc, rất nhiều rất nhiều chuyện cần phải lo lắng.
Nghiêm Hồng Ngọc hình như đang truyền âm với vị tu sĩ ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hai người họ một cái, tỏ ý khó hiểu.
Lưu Ngọc thôi nhìn, rơi vào im lặng mất một lúc, hắn cảm thấy có phần đau đầu không biết nên đối xử với Nghiêm Quần Nhi như thế nào.
Hắn có mục tiêu và kế hoạch tu tiên của bản thân, không muốn bất kỳ ai xáo trộn kế hoạch của mình.
“Nghiêm sư tỷ có biết chư vị trưởng lão triệu tập chúng ta đến đây là vì chuyện gì không?”
Một lát sau, Lưu Ngọc không quay đầu sang, chỉ truyền âm hỏi.
Hắn không quên vì sao mình lại tới đây, trước cứ tạm gác những chuyện riêng này qua một bên, làm việc công trước đã rồi nói sau.
Toàn bộ sáu vị tu sĩ Kim Đan đều xuất hiện, còn có cả mấy chục tu sĩ Trúc Cơ ở đây, trước nay chưa từng thấy trận thế này bao giờ.
Phải biết trận thế lớn cỡ này là để làm gì thì mới tiện có biện pháp ứng phó tiếp theo.
“Ta nghe cô cô nói, chiến tranh mỏ quặng Linh Thạch chắc là sắp kết thúc rồi.”
“Các trưởng lão triệu tập chúng ta đến đây hẳn là có liên quan với chuyện này.”
“Tóm lại chắc hẳn độ nguy hiểm rất thấp.”
Nghiêm Quần Nhi nhanh chóng trả lời, vì thiện cảm trong lòng nên nàng ta không hề giấu giếm chút nào, nói ra hết tất cả những gì mình biết.
“Đa tạ sư tỷ báo cho ta biết!”
Lưu Ngọc nghe xong nói một tiếng đa tạ.
“Không cần nói đa tạ, sư đệ... Giữa ta và ngươi không cần phải khách sáo như vậy…”
Nghiêm Quần Nhi truyền âm đứt quãng, dường như hơi thẹn thùng.
“...”
Cho dù không có ý định gì về tình cảm nam nữ, cũng hoàn toàn không muốn có một đạo lữ quá thân mật, nhưng hiện tại phương hướng phát triển của Lưu Ngọc trong tông môn là giao hảo với Nghiêm gia, nên hắn cũng không tiện từ chối thẳng thừng.
Những ví dụ trở mặt thành thù hắn đã nhìn thấy rất nhiều trong phim ảnh ở kiếp trước, hắn không muốn chuyện này xảy ra với mình.
Vậy nên Lưu Ngọc không nói thêm gì nữa, dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, rơi vào trầm tư.
Bởi vì đang ở trong rừng rậm Hàn Vụ, phát hiện ra mạch khoáng Linh Thạch cỡ trung kia, toàn bộ Tu Tiên Giới của Sở quốc đều lâm vào trong khói lửa chiến tranh, từ lúc bắt đầu cho đến nay cũng đã hơn hai mươi mấy năm.
Do đó những tông môn tu sĩ, gia tộc tu sĩ, và tán tu bỏ mạng không sao kể hết, rất nhiều tiểu tông môn, tiểu gia tộc vì vậy mà suy vong, ngay cả nhiều gia tộc, tông môn tầm trung cũng vì thế mà từ hưng thịnh chuyển sang suy tàn.
Từ lúc bắt đầu chiến tranh, Lưu Ngọc cũng là Luyện Khí tiểu tu, không thể không tìm quan hệ để tránh phải chiến đấu, bây giờ hắn đã có thể chiến đấu trực diện với kẻ thù, giành được đủ chỗ tốt.
Cũng vì thế mà hắn bị phái tới Vọng Nguyệt Thành gần hai mươi năm.
Bây giờ, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên niềm vui.
Cho dù là tông môn hay tông môn nằm ở trận doanh, có chiếm giữ ưu thế hay không, có tranh thủ lợi ích mà mình muốn có hay không, thực sự có ảnh hưởng rất nhỏ đến bản thân hắn.
Tài nguyên tu luyện của hắn là dựa vào Tiên Phủ sản sinh Linh thảo, sau đó bắt đầu luyện đan mà ra, không phải dựa vào chút bổng lộc đó của tông môn, hoặc là chấp hành nhiệm vụ của tông môn mà có.
Nếu như điều kiện cho phép, Lưu Ngọc mong muốn trực tiếp bế quan đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, sau đó lại xuất quan chuẩn bị đi sâu vào kết đan.
Đáng tiếc đây là điều không thể nào, sử dụng bệ đỡ của tông môn, thì sẽ bị tông môn điều khiển.
Hưởng thụ chỗ tốt của quy tắc mang lại nhưng không thực hiện với nghĩa vụ tương ứng.
Bản lĩnh này, tạm thời hắn vẫn chưa có được.
Mà Linh Thạch sản sinh Linh thảo đột phá đan dược bình cảnh, còn tăng lên theo cảnh giới mà thay đổi pháp khí Linh khí mới, cũng không cho phép Lưu Ngọc không hỏi thế sự.
“Suốt hai mươi mấy năm giằng co qua lại, mấy đại tông môn cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi sao?”
“Đây là muốn tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng sao?”
Ánh mắt Lưu Ngọc thản nhiên liếc nhìn xung quanh, suy ngẫm về nguyên nhân thúc đẩy hạ màn cuộc chiến tranh này.
Nhìn dáng điệu mấy vị trưởng lão, e là muốn dẫn không ít người đi tới Hàn Vụ đại doanh nơi có mỏ quặng Linh Thạch bên kia, để tăng cường khí thế.
Ba phía đàm phán, ngũ đại tông môn, mỗi bên đều có yêu cầu về lợi ích riêng, không nhất định là sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nếu như không thể đi đến thỏa thuận, rất có thể sẽ nổ ra một trận ẩu đả.
Hắn hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không là con chim đầu đàn, phải khiêm tốn từ đầu cho đến cuối, có thể không ra tay thì sẽ không ra tay.
Trong lòng Lưu Ngọc cực kỳ tỉnh táo, hướng chiến tranh và tình thế của Sở quốc từ trước đến này đều không phải Luyện Khí kỳ, hoặc là tu sĩ của Trúc Cơ kỳ quyết định.