Các tu sĩ trong bốn doanh trại lớn cũng đã ùa ra gần hết, Nghiêm trưởng lão vung tay thu lại kết giới cách âm. Ngay sau đó, giọng nói uy nghiêm truyền đến bên tai mỗi một vị tu sĩ, ra lệnh di chuyển một khoảng về hướng đại doanh của Tàn Nguyệt Cốc.
Trưởng lão vừa hạ lệnh, chấp sự Trúc Cơ bên dưới và các đệ tử Luyện Khí lập tức có động tĩnh, bắt đầu di chuyển về bên trái.
Cùng lúc đó, bên Tàn Nguyệt Cốc cũng có động tĩnh, xê dịch về bên phải theo hướng Nguyên Dương Tông đang ở.
Lưu Ngọc thầm hiểu rõ, thần thức của hắn không thám thính vượt quá mười dặm được, nhưng chỉ là chuyện nhỏ đối với Kim Đan trưởng lão. Chưa biết chừng chỉ mấy phút ngắn ngủi đó, hai bên đã bàn bạc xong xuôi từ lâu.
Cùng với khoảng cách ngày càng gần, bên phía Nguyên Dương Tông có thể nhìn rõ các tu sĩ hàng phía trước của Tàn Nguyệt Cốc.
Bởi vì trong môn phái của họ đa số đều là kiếm tu, vì thế trên lưng hay trong tay rất nhiều người đều cầm kiếm khí với đủ loại hình dáng.
Những thanh kiếm này có rộng có mỏng, có dài có ngắn, đến cả màu sắc cũng khác nhay. Có một số loại kiếm khí còn đựng trong vỏ, lại có người dứt khoát dùng chất vải không rõ tên quấn lên.
Bởi vì thực lực và tu vi toàn thân đều gắn liền trên kiếm, cho nên tu sĩ Tàn Nguyệt Cốc vô cùng chú ý việc bồi dưỡng và nối kết với kiếm khí. Trong tình huống thông thường sẽ không thu kiếm khí vào trong túi trữ vật mà cầm trên tay.
Hai bên quen thuộc lẫn nhau.
Nếu so sánh thì tu sĩ Nguyên Dương Tông “bình thường” hơn nhiều.
Hai tay trống trơn, eo đeo túi trữ vật, lúc nào cần lập tức rút pháp khí ra chống địch, có vẻ là pháp tu khá “truyền thống”.
Bởi vì khoảng cách khá xa, mà tu sĩ Tàn Nguyệt Cốc cử tới tất nhiên không nhiều bằng Nguyên Dương Tông, trông gần xấp xỉ sáu bảy ngàn tu sĩ Luyện Khí.
Tương tự, không phải tất cả bọn họ đều là người của Tàn Nguyệt Cốc Môn, có nửa số đó là tu sĩ của các thế lực phụ thuộc.
Khi hai môn phái cách nhau gần ba dặm, Nghiêm trưởng lão ra lệnh dừng tiến về phía trước.
Sau khi hiệu lệnh được truyền đi, bên Nguyên Dương Tông lập tức dừng bước, gần như cùng một lúc, bên Tàn Nguyệt Cốc cũng ngừng tiến lên.
Hai bên cánh nhau ba dặm, nhìn nhau từ xa.
Nghiêm trưởng lão và Chu trưởng lão đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.
Sau đó không hề mượn sức của bất cứ pháp bảo hay pháp khí nào, thân xác bay vọt lên trời rồi dừng lại ở vị trí chính giữa của hai bên. Cùng lúc đó, bên trận doanh của Tàn Nguyệt Cốc cũng có hai người bay lên không.
Một người có làn da hơi ngăm đen, dung mạo tầm thường nhưng lại mang khí chất “trọng kiếm vô phong, đại xảo không công”*, trên lưng đeo một thanh trường kiếm rộng lớn màu đen.
*
Điều khiến người ta khiếp sợ là, trên mặt gã có một vết kiếm rất sâu, kéo dài từ đuôi mắt đến tận chỗ cằm.
“Trọng Huyền chân nhân.”
Trong lòng Lưu Ngọc xoay chuyển, nhận ra thân phận của vị Kim Đan chân nhân này.
Trọng Huyền chân nhân của Tàn Nguyệt Cốc cũng giống với Trường Phong chân nhân của Nguyên Dương Tông, đều là tu sĩ nổi tiếng tiếng tăm vang dội mấy nước, có được danh tiếng hiển hách là nhờ những chiến tích trước kia.
Nghe đồn lúc còn là Kim Đan trung kỳ, gã đã vượt cấp đánh bại đối thủ là Kim Đan hậu kỳ.
Bây giờ ngần ấy năm trôi qua, sau khi thăng cấp thành Kim Đan hậu kỳ, có lẽ khó tìm đối thủ trong cảnh giới này.
Tàn Nguyệt Cố cử vị chân nhân này tới để chủ trì đại cục, đủ để chứng minh họ rất coi trọng quặng Linh Thạch cỡ trung này. Nghiêm trưởng lão còn kém hơn mấy phần so với gã.
Một vị tu sĩ Kim Đan khác của Tàn Nguyệt Cốc mặc áo trắng, mặt mày tuấn tú, sau lưng đeo pháp bảo Ngân Bạch Phi Kiếm, đúng là hơi mang chút mùi vị của kiếm hiệp.
Nhưng khi so với Trọng Huyền chân nhân thì kém hơn nhiều.
“Trường Phong huynh không đến à? Lần này quý tông sẽ do Nghiêm đạo hữu ư?”
Trọng Huyền chân nhân rất tâm đầu ý hợp với Trường Phong chân nhân, lần này tới đây vốn định gặp gỡ, cọ xát đôi chút với bạn cũ. Ai dè ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy, lòng không khỏi hơi thất vọng, vì thế bèn hỏi Nghiêm trưởng lão một câu.
Nghiêm trưởng lão là tu sĩ Kim Đan lâu đời của Nguyên Dương Tông, kết đan đã bốn trăm năm, tu vi cũng đạt tới Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, đương nhiên đủ tư cách chủ trì cục diện.
Còn về phần Chu trưởng lão có Kim Đan sơ kỳ thì bị gã làm lơ.
“Ha ha, khiến Dương đạo hữu phải thất vọng rồi.”
“Lý sư đệ có việc quấn thân nên không thể tới đây, thế nên lần này mọi chuyện quặng Linh Thạch bên này sẽ do lão phu chịu trách nhiệm.”
Nghiêm trưởng lão tươi cười nói, giao lưu giữa đồng đạo với nhau tất nhiên không có sự uy nghiêm khi đối diện với tu sĩ cấp thấp.
Tiếng tăm Trọng Huyền chân nhân vang dội, trước giờ hai tông hòa hảo, các tu sĩ Kim Đan còn khá thân thuộc nên dĩ nhiên không cần phải giới thiệu.
“Phần ích lợi mỏ quặng Linh Thạch cấp trung có liên quan tới sự hưng suy của tông môn. Đến giờ Trường Phong đạo hữu còn chưa tới, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hơn?”
“Trừ khi Trường Phong đạo hữu đã đến trước mặt Dương mỗ, đang chuẩn bị cho bước mấu chốt kia?”
Trọng Huyền chân nhân dò hỏi, biểu cảm vẫn thản nhiên như cũ, như thể chuyện gì cũng không thể khiến gã dao động.
Nghiêm trưởng lão chỉ cười mà không trả lời câu hỏi này, vẻ mặt khiến người khó nắm bắt.
Sau đó, lão vung tay tạo một kết giới cách âm với phạm vi khá rộng, bao trùm bốn người họ ở bên trong, bắt đầu thương lượng chuyện đồng mình cùng với bên Tàn Nguyệt Cốc.