Chờ khi hắn khôi phục tinh thần, chỉ thấy Triệu Vô Cực, Chu Trác Phong, Lý Bất Đồng và mấy người uy vọng cao đang đứng lại cùng nhau, thương nghị chuyện trở lại Vọng Nguyệt Thành.
Nguyên Dương Tông tổ chức ‘Thanh châu liên quân’, đệ tử bản tông cộng thêm các tu sĩ do thế lực phụ thuộc phái lại đây và tán tu mộ binh mà tới, ước chứng có gần một vạn người.
Nhiều tu sĩ như vậy, nếu toàn bộ đổ dồn về Vọng Nguyệt Thành, trên đường khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vài tình huống không tốt.
Nếu bị người có dụng tâm kín đáo châm ngòi, dễ dàng có thể bùng nổ hỗn chiến dẫn tới thương vong thảm trọng, đây là tình huống Nguyên Dương Tông không muốn nhìn thấy.
Trải qua một phen thương nghị, cuối cùng Triệu Vô Cực, Chu Trác Phong vẫn là quyết định tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông một đường ‘hộ tống’ tu sĩ liên quân trở lại Vọng Nguyệt Thành, tránh phát sinh ngoài ý muốn.
Mấy tu sĩ nổi danh uy vọng cực cao cùng nhau đưa ra quyết định, tu sĩ Trúc Cơ còn lại của Nguyên Dương Tông đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao hai vị trưởng lão đã trao quyền cho hai người Triệu Vô Cực, Chu Trác Phong rồi, lại thêm địa vị của hai người họ cũng thoáng cao hơn tu sĩ Trúc Cơ khác đôi phần.
Nguyên Dương Tông đã thống nhất ý kiến nội bộ, các thế lực phụ thuộc và tán tu đương nhiên cũng không phản đối, trừ khi ‘dụng tâm kín đáo’.
Vì thế, việc này cứ như vậy quyết định.
Bởi vì liên quân tu sĩ tốt xấu lẫn lộn, chênh lệch tu vi giữa các tu sĩ càng là lớn vô cùng.
Đa số tu sĩ là Luyện Khí trung kỳ trở lên, nhưng vẫn có phần nhỏ chỉ có Luyện Khí sơ kỳ.
Những tu sĩ đó hoặc là tán tu, hoặc là tu sĩ thuộc gia tộc nhỏ, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị phái lên chiến trường.
Nếu mang theo bọn họ, rõ ràng sẽ liên lụy rất lớn tới tốc độ trở lại Vọng Nguyệt Thành, chẳng qua tông môn đã sớm dự đoán tới tình huống này, hai chiến thuyền Quy Nguyên chu đều là chuẩn bị cho những tu sĩ có tu vi thấp này.
Theo hai chiến thuyền Quy Nguyên chu của Nguyên Dương Tông phóng lên cao đi trước, liên quân Thanh Châu và chúng tu sĩ Nguyên Dương Tông lấy Triệu Vô Cực, Chu Trác Phong cầm đầu, hóa thành ngàn vạn độn quang bay lên không trung.
Lúc này bóng đêm đã bao phủ cả phiến rừng rậm bị thương nặng bên dưới, tình cảnh này đúng là sao băng đầy trời!
Đỏ, lam, vàng…
Độn quang đủ màu như một trận mưa sao băng lớn, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một bức tranh đẹp không sao tả xiết.
Quan sát từ trên cao xuống là có thể nhìn ra vô số ánh sao lóng lánh trời đêm, tựa như đom đóm đủ mọi sắc màu.
Cũng rất giống pháo hoa Lưu Ngọc từng xem ở kiếp trước, sau một tiếng nổ là tán ra bốn phương tám hướng.
Chỉ khác ở chỗ những hào quang này tuyệt đối không cam tâm dễ dàng tiêu tán.
Trong nháy mắt, cả phiến đất trống trở nên an tĩnh, trống trải rất nhiều.
Chỉ còn dư lại dấu vết đấu pháp đầy đất, ghi lại vết thương mảnh đất này từng phải chịu.
Có lẽ không lâu nữa, những dấu vết này cũng bị tiêu trừ; có lẽ chờ thành trì thành lập, rừng rậm cũng sẽ dần giảm bớt; có lẽ rừng rậm giảm bớt, mảnh đất này sẽ không bao giờ phù hợp cho vài sinh linh, dã thú… sinh tồn nữa.
…
Trên đường phản hồi Vọng Nguyệt Thành, đệ tử Luyện Khí kỳ Nguyên Dương Tông lấy tiểu đội tác chiến phân chia trước đó làm đơn vị, từng tiểu đội phi hành thành một cụm, cách nhau không xa.
Tu sĩ gia tộc ôm đoàn theo đơn vị gia tộc, tông môn, thế lực nhỏ cũng tự mình chăm nom thế lực của chính mình. Còn tán tu thì lại bị hạn chế trong phạm vi nhất định, ai lo thân người nấy.
Độn quang trong trời đêm kéo dài mấy trăm trượng, thoạt nhìn có hơi đồ sộ.
Lưu Ngọc dừng ở cuối cùng, nhàn nhã thưởng thức cảnh trời đêm tại bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ.
Bởi vì phải nhân nhượng tốc độ phi hành của chúng tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn cần duy trì trật tự nhất định, tốc độ không thể tránh khỏi chậm lại.
Liên quân tu sĩ gần như chỉ có thể di chuyển tám mươi dặm lộ trình mỗi canh giờ, còn có thể vì đủ loại nguyên nhân dừng lại, mà bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ cách Vọng Nguyệt Thành chừng một ngàn năm trăm dặm.
Tính cả thời gian tu sĩ Luyện Khí kỳ cần dừng lại khôi phục pháp lực, ước chừng hai ngày hơn vạn tu sĩ mới đuổi tới dưới Vọng Nguyệt Thành, đây còn là nhờ thái độ ra lệnh cường ngạnh của Triệu Vô Cực, Chu Trác Phong.
May mà người tu tiên đạt tới Luyện Khí kỳ thì mười ngày nửa tháng không ngủ cũng không có vấn đề gì, nếu không thời gian đi đường còn lâu hơn nữa.
Tuy chiến tranh đã chấm dứt, nhưng không phải không có khả năng bùng nổ trở lại do xung đột ích lợi, thế nên liên quân Thanh châu không thể giải tán ngay được.
Trưởng lão hội hạ đạt mệnh lệnh là quan vọng một thời gian, chờ thế cục hoàn toàn ổn định lại giải tán liên quân Thanh châu.
Trước đó, cần phải nghĩ cách bố trí tu sĩ của liên quân trong Vọng Nguyệt Thành, hơn nữa duy trì trật tự cho tốt.
Với rất nhiều tán tu và gia tộc nhỏ mà nói, đây coi như một khoản phúc lợi không lớn không nhỏ, dù sao mật độ linh khí trong Vọng Nguyệt Thành khá cao, bình thường nếu tu sĩ muốn vào và ở lại trong thành là cần giao nộp Linh Thạch.