Lưu Ngọc lưu lại một phù truyền âm trước động phủ của Nghiêm Hồng Ngọc, sau đó cũng để lại một phù truyền âm ngoài động phủ mà Nghiêm Quần Nhi nhắc tới lúc trước.
Nội dung truyền âm đại khái là nói nhiệm vụ đã kết thúc, hắn muốn trở lại tông môn trước. Hai vị sư tỷ bảo trọng, chúng ta tái kiến tại tông môn, đến lúc đó lại cùng nhau ngồi xuống tán gẫu vân vân.
Với quan hệ của hắn và Nghiêm gia hiện tại, vẫn rất cần thiết để lại lời nhắn như thế.
Huống chi ba năm sau Lưu Ngọc còn muốn tham gia đại hội thu đồ đệ, tìm một sư phụ trên danh nghĩa làm chỗ dựa vững chắc. Hắn còn trông cậy vào Nghiêm Hồng Ngọc đề cử cho mình.
Lưu Ngọc đứng trước động phủ của Nghiêm Quần Nhi, nghĩ ngợi hồi lâu, xác định không bỏ sót chuyện gì tại Vọng Nguyệt Thành, hậu quả nên xử lý cũng giải quyết xong.
Vì thế, hắn không chút do dự đi nhanh về phía phủ thành chủ.
Một khắc sau, Lưu Ngọc đuổi tới Thiên Điện chỗ Ngô Ngọc Hạm, thuận miệng phân phó một gã nữ đệ tử tiếp người đi thông tri Ngô Ngọc Hạm, sau đó ngồi tại ghế chờ đợi.
Hắn chú ý tới trong điện còn có hơn mười tu sĩ Trúc Cơ có phần quen mắt, hẳn là có chung mục đích với mình.
Đại khái là dự đoán được tình huống hôm nay, sẽ có rất nhiều đồng môn khẩn cấp muốn trở về tông môn, tiến đến bên này giao trả lệnh bài động phủ, thế nên không đợi bao lâu, Ngô Ngọc Hạm đã từ sau điện bước tới.
"Chư vị sư đệ sư muội tới trả lại lệnh bài động phủ sao?"
"Vội vàng trở lại tông môn thế ư? Không muốn du ngoạn Vọng Nguyệt Thành một thời gian à?"
"Cách Vọng Nguyệt Thành không xa chính là Thập Vạn Đại Sơn, có không ít cơ duyên đâu."
Ngô Ngọc Hạm gật đầu chào hỏi tu sĩ Trúc Cơ trong điện, cười nói.
Hiếm thấy mặt mày nàng ta không hề nghiêm túc mà nở nụ cười tương đối nhu hòa, dường như là vì đại chiến thổi quét khắp Tu Tiên Giới rốt cuộc chấm dứt, nàng ta cũng thoải mái thư giãn vậy.
"Ngô sư tỷ, không phải chúng ta không thích nơi này, chỉ là chúng ta lưu lại Vọng Nguyệt Thành nhiều năm, bên phía tông môn tích lũy rất nhiều sự tình cần xử lý, không thể không về."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Chính là như thế!"
Có tu sĩ lập tức trả lời, cho ra giải thích hợp tình hợp lý, nhiều tu sĩ còn lại vội vàng phụ họa.
‘Không trở lại tông môn, chẳng lẽ còn ở đây cho phủ thành chủ dùng như cu li à?’ Có tu sĩ oán thầm trong lòng.
"Nếu các sư đệ, sư muội đều có việc gấp, cần quay về tông xử lý, vậy sư tỷ cũng không cường ngạnh lưu lại."
"Giao lệnh bài động phủ cho ta đi, sau đó chư vị sư đệ, sư muội có thể quay về tông."
"Có thời gian lại tới Vọng Nguyệt Thành thăm thú."
Nghe bọn họ trả lời, nụ cười trên mặt Ngô Ngọc Hạm hơi giảm, nhưng đối mặt bọn họ nhất trí ý kiến thì chỉ có thể bất đắc dĩ hòa hoãn.
Nàng ta thân là một trong các chủ sự phủ thành chủ, đương nhiên hy vọng có nhiều đồng môn ở lại Vọng Nguyệt Thành, như vậy phủ thành chủ cũng có thể thoải mái một chút. Nhưng nếu các đồng môn đều muốn trở lại tông môn, nàng ta cũng không thể cường ngạnh ngăn cản.
Bình thường mà nói, Ngô Ngọc Hạm và tu sĩ Trúc Cơ trong điện không phải quan hệ cao thấp. Nhìn từ góc độ tông môn thì hai bên đều là tu sĩ Trúc Cơ, theo lý thuyết chính là địa vị ngang hàng.
Các tu sĩ trong điện nghe vậy cũng không khách sáo nữa, một đám giao lệnh bài động phủ lệnh cho Ngô Ngọc Hạm, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Lưu Ngọc đang thuận theo dòng người trả lệnh bài, định đi về phía Truyền Tống Điện thì gặp phải người quen, Thôi Lượng.
"Lưu sư đệ! Thật trùng hợp, ngươi tới đây chẳng lẽ muốn…"
Thấy Lưu Ngọc, Thôi Lượng hưng phấn cười nói.
Xem ra đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường mà nói, sức hấp dẫn của việc mỗi hai năm bán ra một lọ đan dược ưu đãi đúng là không nhỏ.
Thấy Thôi Lượng nhiệt tình dạt dào, trong đầu Lưu Ngọc tức khắc hiện lên ý niệm như vậy, sau đó gật đầu xác nhận.
"Thật tốt quá, vi huynh cũng tới trả lại lệnh bài quay về tông môn."
"Không bằng cùng đi thôi, sư đệ chờ một lát, ta xong ngay."
Thôi Lượng tươi cười nói, nghe được câu trả lời khẳng định mới nhanh chóng đi vào trong điện.
Dưới điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới tu luyện, quen biết thêm đồng môn cũng là tất yếu, như vậy chỉ cần Tu Tiên Giới có gió thổi cỏ lay gì đó còn có thể biết sớm.
Lưu Ngọc khoanh tay trước ngực, hơi cúi đầu đứng ngoài điện chờ đợi.
Chỉ lát sau, Thôi Lượng đi ra, cười nói: "Lưu sư đệ, đi thôi."
Lưu Ngọc gật đầu không nói, hai người cùng đi về phía bên trái.
Nhưng lúc tới một ngã rẽ giao nhau, hai người lại chợt tách ra hai hướng khác nhau.
Một người đi về phía Truyền Tống Điện, một người đi ra cửa phủ thành chủ.
Lưu Ngọc khựng bước, hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ thì cũng hiểu ra.
Thôi Lượng cũng ngạc nhiên ra mặt, nghĩ một lát mới hiểu được tiền căn hậu quả, sau đó mặt lão hơi nóng lên.
Bình thường mà nói, trong túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không quá một ngàn năm trăm Linh Thạch, tuy lần này lão đại nạn không chết, ngược lại kiếm được một khoản nho nhỏ, nhưng số Linh Thạch trong túi trữ vật cũng chẳng tăng lên là bao.