Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 478 - Chương 478. Mối Thù Tinh Hỏa

Chương 478. Mối thù tinh hỏa Chương 478. Mối thù tinh hỏa

Chương 478: Mối thù tinh hỏa

Sau khi Thôi Lượng lấy ra lệnh bài, chúng đệ tử Luyện Khí không dám thất lễ họ đua nhau hành lễ, sau đó đệ tử bị hỏi thành thật nói.

“Ừm.”

“Lưu sư đệ, chúng ta đi vào đi.”

Đối mặt với Lưu Ngọc, Thôi Lượng vô cùng khách khí không có chút kiêu ngạo nào, nhưng đối với đệ tử Luyện Khí kỳ, hắn lại có thái độ cao ngạo từ trên cao nhìn xuống.

Ở tu tiên giới điều này cực kỳ bình thường, Lưu Ngọc không cảm thấy kinh ngạc, hắn nhẹ gật đầu rồi đi đến trong điện.

Đệ tử trông coi đại điện tông môn vẻ mặt cung kính, đưa mắt nhìn hai người đi xa sau đó xì xào bàn tán, suy đoán lai lịch của hai vị sư thúc.

Sau khi đưa ra lệnh bài tông môn thì một đường thông hành không có trở ngại gì, Luyện Khí kỳ đệ tử vốn không dám ngăn cản, đi vào hậu điện trong tông môn đại điện, sau khi đệ tử thủ vệ ở đây thông báo thì hai người đi vào hậu điện.

Một bình lư hương bốc lên sương mù nhàn nhạt khiến cho hậu điện có một loại đàn hương thoang thoảng, ngửi vào thấy thư thái.

Bố cục cả hậu điện so với hai mươi năm trước thì không có biến hóa gì nhiều, chỉ là tướng mạo của chưởng môn Trang Tử Lăng nhìn già hơn mấy phần.

Chưởng môn của Nguyên Dương Tông, chủ yếu phụ trách xử lý một vài chuyện vặt vãnh của tông môn, kỳ thực quyền lực lớn nhất nằm trong tay đại chủ sự, gặp phải chuyện quan trọng vẫn phải xin chỉ thị của Kim Đan trưởng lão, hoặc là thương lượng với bộ phận chủ sự phân quản với lão.

Do tu sĩ Trúc Cơ đa mưu túc trí, tu vi thâm hậu, nhưng không có hi vọng Kết Đan đảm nhiệm, cho nên trên phương diện địa vị kỳ thật so ra còn kém thanh danh của tu sĩ Trúc Cơ một chút.

So với tu sĩ Trúc Cơ bình thường thì cao hơn một bậc.

“Bái kiến chưởng môn sư huynh.”

Hai người Lưu Ngọc tiến vào trong đại điện hơi chắp tay lãnh đạm nói.

“Hóa ra là Thôi sư đệ và Lưu sư đệ, mời ngồi mời ngồi.”

“Trước đây không lâu ta mới nhận được tin tức cuộc chiến mỏ Linh Thạch đã hoàn toàn kết thúc, không nghĩ tới hai vị sư đệ nhanh như vậy đã trở lại rồi.”

Trang Tử Lăng nhìn thấy hai người thì dường như vô cùng kinh ngạc, đứng dậy chắp tay đáp lễ mời hai người ngồi xuống, thái độ vô cùng khách khí.

“Hắc hắc.”

“Đây không phải là nhờ hồng phúc của chưởng môn sư huynh sao?”

Thôi Lượng dường như trong lời nói có hàm ý, có chút âm dương quái khí nghênh ngang ngồi ở một bên trên ghế bành.

Trải qua sự ma luyện ở chiến trường, quả thực là đã tăng thêm mấy phần sát khí, cái dáng vẻ này đúng là ra dáng.

Lão vừa nghĩ đến mình ở chiến trường vào sinh ra tử, liền hận chưởng môn đưa mình ra đó đến nghiến răng, hai bên trên thực tế đã kết xuống nhân quả, chỉ còn mặt ngoài là hòa thuận.

“Không quay lại tông môn chỉ sợ là trong động phủ mọc ra cả cỏ dại đấy.”

Hai mắt Lưu Ngọc nhắm lại vẻ cười xán lại, cũng không khách khí ngồi trên ghế bành.

Lúc này không giống ngày xưa, hắn cũng không phải là tu sĩ mới Trúc Cơ ba năm của năm đó, trải qua hai mươi năm khổ tu trưởng thành hắn đã không còn sợ trưởng môn Trúc Cơ hậu kỳ này chút nào.

Những năm nay ở trong Vọng Nguyệt Thành hắn đã hỏi thăm rõ ràng, Trang gia cũng chỉ là gia tộc Trúc Cơ hơi lớn một chút, có chín tên tu sĩ Trúc Cơ, lại không có tu sĩ Kim Đan tồn tại.

Vì cái gì mà hắn vừa mới Trúc Cơ mà đã nhanh chóng bị phái lên chiến trường tiền tuyến?

Trong đó đương nhiên không thể thiếu công lao của chưởng môn này, cùng với sự ngầm thỏa thuận của biệt viện nhất mạch.

Nếu như không phải hắn có nhiều át chủ bài, thủ đoạn thần thông cao hơn hẳn so với cùng cấp bậc, còn có Nghiêm gia chiếu cố.

Há có thể gặp giữ hóa lành, đạt được nhiều chỗ tốt?

Đổi lại nếu như là Trúc Cơ mới thăng cấp khác, lần đi này sao có thể bình yên vô sự được!

Nhân quả này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ai bảo Lưu Ngọc không có chỗ dựa ở tông môn chứ?

Nhưng đạo lý là đạo lý, hắn tuyệt đối không chấp nhận kết quả này.

Mối thù tinh hỏa, liêu nguyên vãng phục!*

*một tia lửa cũng có thể làm cháy cả đồng cỏ, từ đó ôm hận

Đây là nguyên tắc của Lưu Ngọc.

Nếu như ở cái thế giới lực lượng đều nằm ở trong tay chính mình này cũng không thể khoái ý ân cừu, thì còn cầu Tiên gì? Đạo gì chứ?

Hắn đã ghi món nợ này vào trong lòng, chỉ đợi này sau tu vi tăng lên thì sẽ “báo đáp” thật tốt.

Trang Tử Lăng tất nhiên hiểu rõ hai người vì sao lại có thái độ như vậy, nụ cười trên mặt không thay đổi, khách khí hỏi một chút về chuyện của Vọng Nguyệt Thành.

Vụng trộm đê hèn cũng là đê hèn, không thể nói bộc bạch ra, hai người đương nhiên sẽ không trở mặt ngay tại chỗ.

Thoáng đối đáp vài câu, Lưu Ngọc nhíu máy ý tứ muốn cắt đứt lời nói tiếp của Trang Tử Lăng:

“Chưởng môn sư huynh, có chuyện chúng ta có thể trò chuyện lần sau.”

“Lưu mỗ vừa mới trở về tông môn, có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý, trước hết đưa ra nhiệm vụ đi.”

Nói xong Lưu Ngọc lấy lệnh bài tông môn ra, pháp lực thoáng vận chuyển đã phiêu đến trên bàn trước người Trang Tử Lăng.

Bình Luận (0)
Comment