Chương 483: Cửu biệt trùng phùng(3)
Một lát sau, ngoài động phủ truyền tới động tĩnh, lối vào của Mậu Thủy Thanh Thạch trận không đóng, hắn biết là Giang Thu Thủy đã tới.
Giang Thu Thủy đã thay một thân tử bào, hiện ra rõ ý vị nữ tử thành thục và phong tình.
Váy áo này nửa người trên khá nhỏ hẹp, lại thêm núi non hiểm trở nổi lên, còn thêm cả vòng eo nhỏ nhắn, lại cả hậu phương mượt mà lại ngạo nghễ ưỡn lên.
Hai tay thon dài trắng nõn, trên móng tay là sơn móng màu tím, mỹ lệ mà gợi cảm, khiến cho người ta không nhịn được mà mơ tưởng viển vông.
Trên mặt nàng là son phấn được đánh thật mỏng, da thịt trắng hồng, nhìn đẹp không sao tả xiết, môi đỏ mỏng vừa phải, lông mày được vẽ tỉ mỉ, đôi mắt lóng lánh ánh nước che dấu từng tia khát vọng và trêu chọc.
Trang điểm không đậm không nhạt, ở giữa đậm nhạt tìm được sự cân bằng, đem sư mỹ lệ hoàn toàn lộ ra ở trước người.
Nhìn ra được nàng đây là ăn mặc cẩn thận một lúc, khó trách vừa nãy lại đi lâu như vậy.
Trong lòng Lưu Ngọc dâng lên ý nghĩ này, sau đó chỉ cảm thấy dưới bụng có hỏa diễm dâng lên, đạn lần nữa lên đạn, rơi vào trạng thái có thể nổ súng bất cứ lúc nào, không thể không nói trang phục này của nàng quả thực là gãi trúng vào chỗ ngứa của hắn.
Vốn trước tiên còn muốn nói về chuyện Trúc Cơ, nhưng đã thành dạng này thì lại chẳng lo được nhiều như vậy.
Lưu Ngọc nhanh chóng sờ một cái túi trữ vật lấy ra lệnh bài trận pháp, đóng lại Mậu Thổ Thanh Thạch trận.
Sau đó hắn đi tới, một lần nhấc tay đã ôm ngang nàng lên.
“A...”
Giang Thu Thủy kêu to một tiếng duyên dáng, tay trắng noãn vắt ở trên cổ Lưu Ngọc.
“Sư huynh~ đừng như vậy mà.”
Nàng mị nhãn như tơ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua người trước mặt này, đuôi lông mày và khóe mắt lộ ra phong tình động lòng người.
Còn do dự cái gì?
Lưu Ngọc ôm ấp giai nhân sải bước đi vào trong phòng ngủ, đồng thời động tác trong tay không ngừng chút nào.
Chỉ chốc lát sau, đã vang lên một tràng âm thanh như khóc như tố ở trong động phủ, quanh quẩn ở mảnh không gian này.
Khi thì cao khi thì trầm thấp, du dương uyển chuyển kéo dài không thôi.
Cách nói tiểu biệt thắng tân hôn như này, lần này Giang Thu Thủy còn chủ động hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Trong lúc nhất thời lại tương xứng với Lưu Ngọc, duy trì được cân bằng, không nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Nàng thay đổi trạng thái bình thường, mười phần lớn mật và chủ động, giống như muốn đem u oán và bất mãn của những năm nay phát tiết ra ngoài.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, thể lực vẫn hơi yếu một chút, chênh lệch với tồn tại như tu sĩ Trúc Cơ kỳ là khá lớn.
Huống chi Lưu Ngọc còn dùng qua Long Huyết quả, cường hóa nhục thân và khí huyết sung mãn, cho nên cuối cùng vẫn nắm quyền chủ động vào trong tay, làm cho nàng chỉ có thể lớn tiếng cầu xin tha thứ.
...
Mưa gió đều đặn, đã qua bốn năm canh giờ nữa,
Giang Thu Thủy đổ mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt đỏ ửng, nằm ở trong ngực của Lưu Ngọc, hưởng thụ vuốt ve an ủi trong nháy mắt này.
Qua non nửa khắc, hai người đứng dậy cọ rửa một lúc, sau đó ngồi xuống đối diện với nhau trong đại sảnh.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng không có ngôn ngữ.
Lưu Ngọc lấy lại bình tĩnh, bình phục tâm hồ nổi lên từng gợn sóng, cuối cùng lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Hắn thoải mái nhìn Giang Thu Thủy, đã nhiều năm như vậy, tu vi của nàng đã đạt đến Luyện Khí kỳ đỉnh phong.
Từ khi giúp Lưu Ngọc kinh doanh Ngọc Đan đường về sau, tình hình kinh tế của nàng đã dư dả rất nhiều, thỉnh thoảng cũng có thể sử dụng đan dược để tu luyện.
Bằng không với tư chất Tam linh căn, cộng thêm tình huống tài nguyên thiếu hụt thì trước sáu mươi tuổi có thể tu luyện tới tầng chín tầng mười là đã tốt rồi, hi vọng Trúc Cơ là cực kỳ xa vời.
Nghe ngóng được thông qua giao lưu thấu đáo, hắn có thể cảm giác được, pháp lực của nữ tử này tương đối thuần túy, không có vì nóng lòng muốn thành công mà dẫn tới lạc lối.
Khí tức vô cùng vững vàng, trên độ tinh thuần cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, xem ra để tu luyện tới Luyện Khí đỉnh phong có lẽ cần tới vài năm nữa.
"Sư muội, nếu như ta không nhớ nhầm, năm nay muội cũng bốn mươi chín tuổi rồi nhỉ?"
Lưu Ngọc thản nhiên mà hỏi, tuy giống như hỏi thăm, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định.
"Sư huynh không có nhớ nhầm."
Giang Thu Thủy đổi lại thành một kiện sa y màu đen, xuyên thấu qua, nên bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy một vòng trắng tuyết, tóc nàng ta vẫn còn ướt át, cũng không ngẩng đầu lên để nói.
"Chuẩn bị Trúc Cơ đấy, muội định làm thế nào rồi?"
"Nắm chắc bao nhiêu phần?"
Lưu Ngọc bình tĩnh tiếp tục hỏi ý.
"Tiểu nữ tử chỉ là một tu sĩ Luyện Khí bình thường, từ sau khi theo sư huynh thì cơ bản đã cắt đứt liên lạc với những đồng đạo kia, làm gì có thể đi đâu chuẩn bị Trúc Cơ chứ?"