Nếu đã là thanh toán nợ cũ, vậy thì khi điều kiện cho phép, đương nhiên không thể ngay lập tức kết thúc sinh mạng của đối phương.
Nếu không thì, cái chết chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, làm sao có được cảm giác vui vẻ khi thanh toán nợ cũ hoặc là báo thù?
Nếu như đối phương đã để tâm đến tính mạng của những thiếu niên thiếu nữ ban nãy, Lưu Ngọc chính là muốn đối phương biết được, bọn họ đều vì đối phương mà chết!
Khiến gã chìm vào sự tự trách và dày vò trong lòng!
Cái chết quả thực quá ngắn ngủi rồi, ngắn đến nỗi thậm chí không kịp cảm nhận được đau đớn, hoặc là sám hối cho những sai lầm mà bản thân đã phạm phải.
Mọi người thường quen đứng về phía kẻ yếu, thông cảm với những tu sĩ sắp chết, vậy nên có những lúc sẽ không thể đạt được hiệu quả răn đe nên có.
Một chút hiệu quả răn đe, cũng sẽ rất nhanh bị quên đi, bởi vì mọi người vốn hay chóng quên.
Điều này khiến Lưu Ngọc không kìm được mà nhớ lại quyết định “bãi bỏ tử hình” bị bàn luận xì xầm của đời trước.
Nếu như cái chết không thể đem đến hiệu quả nên có, có phải nên suy xét đến một phương thức khác để kẻ phạm sai lầm phải chuộc tội?
Ví dụ như cả đời lao động cường độ cao, mỗi ngày chỉ cho kẻ chuộc tội ngủ vài tiếng, chỉ bảo đảm lượng đồ ăn tối thiểu, nhưng lại phải chịu đựng sự dày vò của việc lao động cường độ cao mỗi ngày.
So với sức răn đe sẽ nhanh chóng tiêu tan sau khi chết, loại cách thức trừng phạt có thể nhìn thấy, đồng thời không có tự do, vô cùng đau khổ này, có phải càng tàn nhẫn, càng có sức răn đe hơn không?
Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát thấy, cảnh cáo mọi người đừng vượt qua vạch đỏ.
Lúc này, trong lòng Lưu Ngọc bỗng dâng trào lên một loại giác ngộ, tại sao những kẻ báo thù phản diện trong rất nhiều câu chuyện đều thích nói một số lời nói nhảm.
Bởi vì cái chết đơn thuần hoàn toàn không thể đem lại cho họ bao nhiêu niềm vui khi báo thù, thậm chí không hề có niềm vui, thứ mà bọn họ cần, có khi chính là sự sám hối, đau khổ hoặc là dày vò của kẻ bị báo thù!
Vậy nên, mới có nhiều nhân vật phản diện như thế thích chơi trò “mèo vờn chuột” vào giờ phút chuẩn bị chiến thắng, chính là muốn hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi báo thù từ trong sự sợ hãi, đau khổ của kẻ bị báo thù.
Vậy nên, có lúc những nhân vật phản diện đó mới trông có vẻ “dài dòng”, “luyên thuyên”, cuối cùng bị lật kèo, sau đó “chính nghĩa” đón chào thắng lợi.
“Tử Mẫu Truy Hồn đao!”
“Là ngươi!”
Con ngươi của Đỗ Kinh Sơn co rụt lại, khẽ hô một tiếng, ngay lập tức hiểu ra thân phận của người trước mặt, và cả ngọn nguồn của câu chuyện.
Gã tuyệt đối không ngờ được, chỉ vỏn vẹn hai mươi năm không gặp, tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ năm nào vậy mà đã thăng lên Trúc Cơ thành công, hơn nữa còn có thực lực lớn mạnh như thế.
Vậy thì, những việc năm đó mình làm ra trong bóng tối, chỉ sợ đã bị hắn phát hiện ra từ lâu rồi, chẳng trách phương pháp truy tông sau này mất đi tác dụng.
Vậy nên, lần này người này đến đây, chính là vì cái này?
Trong lòng Đỗ Kinh Sơn run rẩy, ân hận và xấu hổ đan xen, không ngờ vì một suy nghĩ sai lầm năm đó của mình mà đã làm mất đi tính mạng của đám con cháu có thiên phú nhất thế hệ này của gia tộc
Năm đó, tại sao không quyết đoán hơn một chút, tìm một nơi hẻo lánh một chút, lấy đi tính mạng của tên tặc tử này?
“Đỗ đạo hữu, xem ra ngươi nhận ra món pháp khí này rồi.”
“Chúng ta đều là người quen cũ, lần này Hồng mỗ đến là để tìm đạo hữu đàm đạo chút chuyện cũ.”
“Nhiều năm không gặp, phần đại lễ này, đạo hữu có hài lòng không?”
Lưu Ngọc cười nhẹ một tiếng, chào hỏi giống như một người bạn cũ nhiều năm không gặp, chỉ là trong con ngươi đen kịt tràn đầy sự lạnh lùng.
Đỗ Kinh Sơn nghiến chặt răng, bởi vì cảm xúc trong lòng, gương mặt không còn bình tĩnh nữa mà dần dần trở nên vặn vẹo.
“Hay cho một tên tặc tử, chỉ hận năm đó ta không đủ quyết đoán, mới dẫn đến hậu quả của ngày hôm nay.”
“Nhưng bây giờ sửa chữa lại lỗi lầm này cũng không quá muộn!”
Đỗ Kinh Sơn nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, trong lúc nói chuyện thì rút ra một tấm phù lục có vẽ một đoản kiếm màu vàng ở trên, tay truyền pháp lực vào rồi chuẩn bị kích hoạt.
“Phù Bảo, không ổn!”
Lưu Ngọc vẫn luôn quan sát động tĩnh của đối phương, thấy thế thì ngay lập tức phản ứng lại, cũng mò túi trữ vật một cái, rút ra Kim Cương Kích Phù Bảo.
Pháp lực trạng thái lỏng của tu sĩ Trúc Cơ so với pháp lực trạng thái khí của tu sĩ Luyện Khí kỳ, chất lượng đã cao hơn nhiều, vậy nên thời gian kích hoạt phù lục tất nhiên sẽ rút ngắn hơn rất nhiều.
Sau một nhịp thở, dường như là cùng một lúc, hai người đã hoàn thành kích hoạt Phù Bảo.
Một cây Đại Kích màu vàng chói và một thanh Đoản Kiếm màu vàng sẫm, biến hóa khôn lường trước mặt hai người, sau đó bắn tóe lên, tấn công về phía đối phương.
“Bụp bụp” “keng keng”
Lưu Ngọc điều khiển Kim Cương Kích Phù Bảo, bắn ra những luồng khí lực hình bán nguyệt, hướng thẳng về phía đầu của Đỗ Kinh Sơn.