Không biết ba vị Kim Đan trưởng lão đã nói những gì, chỉ nhìn thấy bọn họ gật đầu với nhau, sau đó Trường Phong chân nhân cúi đầu xuống nhìn về phía vị trí của Trang Tử Lăng, khóe môi khép mở như thể đang căn dặn điều gì đó.
“Dạ! Đệ tử tuân mệnh, nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho tu sĩ của hai tông đến thăm hỏi!”
Lúc đối mặt với Kim Đan trưởng lão, Trang Tử Lăng gật đầu giống như gà mổ thóc vậy, không hề có chút “uy nghiêm” nào của chưởng môn.
Trọng Huyền chân nhân và nữ chân nhân váy xanh của Phiêu Tuyết Các trên bầu trời cũng đều truyền đạt mệnh lệnh tới cho tu sĩ ở trên pháp bảo của riêng từng người.
Chỉ một lúc sau, bên trên pháp bảo Ngân Bạch phi kiếm và pháp bảo Hồng Sắc tú lâu, đã có mười mấy tu sĩ trúc cơ điều khiến pháp bảo bay ra, đáp xuống chỗ của chưởng môn Trang Tử Lăng.
Đợi đến sau khi tất cả mọi người đều xuống đủ, hai vị chân nhân mới thu lại pháp bảo của từng người, đi theo Trường Phong chân nhân bay về phía sườn núi Thông Thiên phong đang bị mây mù bao phủ.
Bóng dáng của bọn họ rất nhanh đã tiến vào trong vùng mây mù, biến mất ngay trước mắt tất cả các tu sĩ Trúc Cơ.
Lưu Ngọc cũng theo đó mà thu hồi tầm mắt lại, chuyện thương nghị giữa tu sĩ Kim Đan, tạm thời không phải là chuyện mà hắn có thể biết được, cho nên không cần tiêu tốn tâm tư nghĩ ngợi lung tung.
Sau đó hắn nhìn về phía tu sĩ Trúc Cơ của hai tông đến thăm hỏi kia, trong lòng thoáng chút tò mò.
Đây vẫn là lần đầu tiên, hắn có tiếp xúc gần gũi với tu sĩ Trúc Cơ có xuất thân từ đại tông môn, còn đấu pháp với tu sĩ Hợp Hoan Môn thì không tính.
Lưu Ngọc tu luyện mấy chục năm, cho đến nay vẫn lấy việc ổn định là chính, vẫn chưa từng rời khỏi Thanh châu, đương nhiên sẽ không có nhiều cơ hội giao thiệp.
Một mặt là có Tiên Phủ trong tay không thiếu Linh Thạch, trước mắt tài nguyên tu tiên cần đến hoàn toàn có thể thông qua con đường tông môn mà mua được, không cần phải giống như tán tu, hay là tu sĩ của tiểu gia tộc, chỗ nào cũng ngao du tìm kiếm tài nguyên để tìm Linh Thạch.
Mặt khác là tu sĩ tu vi Trúc Cơ sơ kỳ vẫn còn quá thấp, gặp được nguy hiểm khá lớn thì không đủ để ứng phó, hơn nữa tu vi thực lực còn có không gian thăng cấp rất lớn.
Dự định của hắn tốt nhất chính là tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, đến lúc đó vừa có thể ra ngoài ngao du, vừa có thể đi tìm kiếm Linh vật phụ trợ kết đan.
Tu sĩ của Tàn Nguyệt Cốc nam nhiều nữ ít, nhưng sau lưng người nào người nấy đều đeo một thanh kiếm khí, thoạt nhìn có chút ý tứ như thể người lạ chớ lại gần, mà tu sĩ của Phiêu Tuyết Các thì nữ nhiều nam ít, trong mười người thì đã có đến chín nữ tu, chỉ có một nam tu.
Trang phục của những nữ tu này mặc không giống như lúc ở mỏ quặng Linh Thạch Hàn Vụ, so với lần trước thì lần này trang trọng hơn, phần lớn đều là y phục hoặc là váy dài màu trắng đúng chuẩn, chợt nhìn thoáng qua thực sự có vài phần phong thái “tiên tử”.
Nhưng cũng không cao ngạo lạnh lùng giống với tiên tử trong tưởng tượng, các nàng không có “dáng vẻ kiêu ngạo”, hơn nữa cũng tương đối giỏi giao tiếp, nữ tu có người quen ở Nguyên Dương Tông đã yểu điệu tới chào hỏi rồi.
Đều là tu sĩ của đại tông môn, hiện tại cũng không phải là lúc thế cục căng thẳng, tu sĩ của tam tông tổng thể vẫn khá hữu nghị, ít nhất thì ở ngoài mặt là như vậy, cũng không có xảy ra bất kỳ tình tiết cẩu huyết nào.
Trang Tử Lăng kiên nhẫn chờ đợi một lúc, sau đó mới sắp xếp bọn họ đến trong đình đài chuẩn bị cho khách đến thăm.
Lưu Ngọc, Tiền Chí Kim và các tu sĩ tham gia Đại điển thu đồ đều tiếp tục đứng tại chỗ chờ đợi,
Chênh lệch về tu vi mang đến chênh lệch về địa vị, tu sĩ cấp thấp cho dù có đợi tu sĩ cao giai mấy ngày mấy đêm cũng chỉ là chuyện bình thường, không có ai cảm thấy có gì bất thường cả.
Nhưng ngược lại tu sĩ cấp thấp để tu sĩ cao giai phải chờ đợi, mới là hành vi vô cùng thất lễ, có khả năng sẽ tạo thành hậu quả không thể nào lường trước được.
Nhưng có lẽ vì có khách đến thăm, đám người Lưu Ngọc cũng không phải chờ đợi quá lâu.
Ước chừng qua một khắc, bên trên sườn núi bỗng nhiên có bảy đạo Linh áp cấp Kim Đan hiện ra, ngay sau đó có bảy đạo tia sáng từ trong mây mù lao tới, nhanh chóng đến gần Chân Dương Đạo Tràng.
“Ầm ầm ầm.”
Cùng lúc đó, ở giữa đạo trường như có cơ quan bị va chạm đến, tảng đá xanh trên bề mặt chìm xuống, một tòa đài cao từ trong đó nhô lên.
Tòa đài cao này dài chừng bảy trượng, cao chừng chín trượng, bên trên còn bày ra bảy chiếc ghế thái sư màu đỏ son, đủ để thoải mái quan sát bất kì nơi nào của đạo trường.
Tia sáng dừng lại tên đài cao, hiện ra bóng dáng của bảy vị Kim Đan trưởng lão, ba nữ bốn nam.
“Tham kiến chư vị trưởng lão!”
Các tu sĩ tham gia đại điển đều cung kính hành lễ, tuy rằng không có kính trọng và ngưỡng mộ từ tâm như khi đối mặt với Trường Phong chân nhân, nhưng cũng quy củ hành lễ mà không tìm được chút khuyết điểm nào.