Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 531 - Chương 531. Đan Phương Kết Kim Đan(3)

Chương 531. Đan phương Kết Kim đan(3) Chương 531. Đan phương Kết Kim đan(3)

Dĩ nhiên, những cái liên quan tới công pháp căn bản như Thanh Dương công pháp hay Nguyên Thần công pháp, Tôn Thần diệu pháp đều chỉ giảng giải vòng vo, mà không trực tiếp bại lộ sự siêu phàm của hai loại công pháp này.

Với cảnh giới Kim Đan trung kỳ của Lý Trường Phong, chỉ điểm các vấn đề ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ gần như là không cần suy nghĩ, đơn giản như ăn cơm uống nước.

Vấn đề tu luyện được tùy tiện giải đáp, trái lại một chút vấn đề liên quan tới phương diện thần thức, Nguyên Thần, sau một phen lão cẩn thận suy nghĩ mới có thể đưa ra đáp án cũng không xác định.

"Được rồi, lần này chỉ điểm tới đây thôi."

"Nhớ rõ, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì không nên quấy nhiễu bản tọa tu hành, không được gọi đến thì không thể đến Thông Thiên phong này!"

"Tấm Truyền âm phù này có thể dùng để liên hệ với bản tọa, nếu cần thì cứ dùng Truyền âm phù để liên hệ."

Khoảng sau hai khắc, thấy Lưu Ngọc dường như còn rất nhiều vấn đề, Lý Trường Phong nhướng mày ngưng việc giảng giải, lấy ra một tấm Truyền âm phù đặt lên bàn.

"Vâng, sư tôn, đệ tử nhất định ghi nhớ dạy bảo."

Lưu Ngọc thu Truyền âm phù vào túi trữ vật, hơi có vẻ cung kính nói.

Không có chuyện quan trọng không được quấy nhiễu, có việc cứ nói qua Truyền âm phù, nhưng chỉ cấp một tấm Truyền âm phù, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là muốn mình không nên chủ động tìm tới lão.

"Thật đúng là muốn đến thì đến mà đi thì đi mà."

Quả nhiên là tình trạng của đệ tử ký danh, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm cười, chỉ là cái này thế mà lại hợp tâm ý hắn.

"Ừm, lui ra đi."

Lý Trường Phong hờ hững lên tiếng, cánh tay hơi nâng lên động một chút.

Vì hoàn thành nhiệm vụ thu đồ trong lời nhắn nhủ của lão tổ tông môn, phải tốn hao thời gian trên người một đệ tử ký danh như vậy, lão đã không còn kiên nhẫn.

"Sư tôn vạn an, tiên vận hưng thịnh, đệ tử cáo lui."

Lưu Ngọc lại thi lễ một cái, sau đó chậm rãi đi ra hồ sen, đi xuống bên dưới núi.

Toàn bộ diện tích sườn núi của Thông Thiên phong vô cùng rộng lớn, mà chỉ có hai mươi vị Kim Đan trưởng lão ở lại, mỗi vị trưởng lão chiếm cứ một chỗ dĩ nhiên vô cùng rộng rãi.

Ngoại trừ ở lại động phủ tu hành, còn mở một mẫu Linh điền, ở trong đó trồng vài Linh dược cấp thấp.

Thông Thiên phong gần với Linh mạch tứ giai thượng phẩm, dùng địa Linh khí nồng đậm nơi này nên Linh thổ dĩ nhiên cũng bất phàm, trồng chút Linh dược cấp thấp cũng vô cùng dễ dàng, chỉ cần phái hai đệ tử Luyện Khí kỳ quản lý một chút, hàng năm đã có không ít Linh Thạch vào tay.

Chỗ gần động phủ có Linh điền, hồ nước, các loại công trình, nơi xa là rừng cây, bãi cỏ còn có vài dị thú quý hiếm, rất nhiều Kim Đan trưởng lão vẫn còn xây dựng chút chỗ ăn chơi ngoài động phủ, làm nơi tiêu khiển sau giờ tu luyện.

Lưu Ngọc đi ra khỏi hồ sen, đi thẳng một đường xuống chân núi, nhìn thấy cảnh tượng chính là như vậy.

Mặc dù cảm thấy vô cùng hứng thú với Linh sơn tứ giai duy nhất của bản tông, có chút nhớ nhung nhìn xem khắp phía, nhưng nghĩ tới cư ngụ ở đây đều là tu sĩ Kim Đan, trong lòng lập tức có chút không được tự nhiên.

Tiên Phủ, Tôn Thần diệu pháp vô cùng trân quý, hắn gánh vác khá nhiều bí mật, nếu tiết lộ ra ngoài nhất định đưa tới họa sát thân, có thể không tiếp xúc với tu sĩ cấp cao thì sẽ cố gắng không cần tiếp xúc.

Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc bước nhanh xuống chân núi.

Trưởng lão và lão tổ đều ở chỗ này, cho nên tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở Thông Thiên phong đều không được phép phi hành, lên núi, xuống núi cũng chỉ có thể dùng hai chân để đi đường.

Sau nửa khắc, Lưu Ngọc lại lần nữa đi tới Chân Dương Đạo Trường.

Lúc này cả đám người đã giải tán, ở trung tâm đài cao lại rơi xuống im lìm, Tiền Chí Kim và Thôi Lượng cũng không biết đi đâu, bên trong tòa kiến trúc phía đông, vẫn có hai, ba chục tên tu sĩ Trúc Cơ ở lại.

Trái lại đều là tu sĩ của Tàn Nguyệt Cốc và Phiêu Tuyết Các tới chơi, vẫn còn đứng ở chỗ cũ, dường như đang chờ đợi chân nhân nhà mình, chỉ là bên trong sơn môn của Nguyên Dương Tông, bọn họ chắc chắn cũng không thể chạy loạn.

Lưu Ngọc yên lặng quan sát một hồi, lập tức lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, hóa thành một đạo ánh sáng, phóng lên tận trời, bay về hướng động phủ ở Thải Liên sơn.

Lúc này hắn mới thở dài một hơi, dù sao loại bí thuật như Ẩn Linh thuật này là đặc biệt dùng để che giấu tu vi, dĩ nhiên cũng sẽ có bí thuật đặc biệt khác dùng để kiểm tra tu vi.

Mặc dù Ẩn Linh thuật tầng ba có được xưng là giấu diếm được mười tu sĩ đại cảnh giới, nhưng nếu đối phương vừa hay có loại bí thuật đặc thù chuyên kiểm tra tu luyện, vậy có còn là ẩn tàng hay không thì không thể nói được nữa.

Thuộc tính giữa chúng có thể khắc chế lẫn nhau, giữa pháp thuật cũng có thể khắc chế lẫn nhau, giữa bí thuật dĩ nhiên cũng có khắc chế lẫn nhau, cho nên đối với hiệu quả Ẩn Linh thuật, cho tới nay, Lưu Ngọc vẫn giữ thái độ rất cẩn thận, không có mù quáng tin tưởng vào.

Sau ba canh giờ, nhìn thấy Thải Liên sơn ở xa xa, một nữ tử mặc y phục màu tím, đầu độ ngân trâm, lưỡng lự đứng trước động phủ.

Bình Luận (0)
Comment