Pháp thuật thiên phú của Âm Minh Linh Xà nhị giai đỉnh phong, sức mạnh của nó thậm chí còn hơn rất nhiều pháp thuật nhị giai cực phẩm, Lưu Ngọc không hiểu biết gì về Linh trùng, nhưng Phi Hỏa Lưu Huỳnh này cũng không phải là một đối thủ bình thường.
Dù sao số lượng mấy trăm con, đối với phần lớn tình huống dùng số lượng của Linh trùng để chiến thắng mà nói, vẫn còn quá ít. Hơn nữa khí tức Hỏa Diễm của Phi Hỏa Lưu Huỳnh này cũng không mạnh lắm, hẳn là vẫn còn lâu nữa mới đến “thời kỳ trưởng thành”.
Phần còn lại của Hàn Băng Thổ Tức cuối cùng đã bị tiêu diệt bởi hai cột lửa liên tiếp của đám mây đỏ.
Chỉ có điều ngay sau ba cột lửa màu đỏ sẫm liên tiếp, khí tức của đám “mây đỏ” bị suy giảm một đoạn nhỏ, dường như đã tiêu hao khá lớn.
Sự thù hận của Âm Minh Linh Xà đối với đám mây đỏ tạo ra Hỏa Diễm dường như đã cao ngoài dự liệu, trong con ngươi thẳng đứng của nó tất cả đều là sự bạo ngược và tàn nhẫn, miệng rắn khẽ mở dường như còn muốn dùng đến pháp thuật thiên phú một lần nữa.
Nhưng lúc này nó bị hai thanh pháp khí lại công kích đến yêu thân một lần nữa đã khiến cho nó phát ra tiếng rít đau đớn, mới không thể không dừng lại.
Ngay khi ba người công kích, khốn trận nhị giai trung phẩm hoàn toàn mở ra, từng chiếc dây leo khổng lồ phá đất mà ra, ở một mảnh địa vực nhỏ hình thành một “tường vây” từ dây leo.
Nó chặn con đường thoát trở lại Hàn đầm của yêu xà, đồng thời che đậy lại phần lớn các động tĩnh của trận đấu pháp, khiến cho động tĩnh không thể truyền đi xa.
Thanh Tùng lão đạo thân là tán tu, lão đã lăn lộn lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên đã cân nhắc tất cả điều cấm kỵ sau khi tiến vào Kim Tinh chi mạch.
Cứ như vậy, dây leo màu xanh biếc hạn chế hành động của Âm Minh Linh Xà, ba người bọn họ từ các phương hướng khác nhau mỗi phương hướng sử dụng một thủ đoạn, điên cuồng oanh tạc về phía yêu xà.
“Chuyện đã đến nước này, kính xin hai vị đạo hữu đừng nương tay nữa, lúc này chúng ta đang ở trong hiểm cảnh bốn phía đều là yêu thú, thậm chí sợ là về sau sẽ có biến!”
“Sau khi mọi chuyện thành công, lời ta hứa với hai vị nhất định sẽ được thực hiện ngay lập tức!”
Nhìn dưới sự vây công của ba người, mặc dù thương thế không ngừng được tích lũy, nhưng tiếng thét của yêu thú vẫn mạnh mẽ như cũ, trong mắt Thanh Tùng lão đạo hiện lên sự lo âu, lão truyền âm nói.
Ba người lúc này đã bước ra khỏi bóng tối.
“Thanh Tùng đạo hữu nói không sai, lúc này đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng.”
Thương Lam gật đầu, Linh Tang diệp dường như rất quan trọng với hắn ta, giờ phút này nhìn thấy mục đích đã sắp đạt được, trong lòng hắn ta có hơi nóng vội.
Nói xong hắn ta vung túi Linh thú trong tay lên, hàng trăm con Phi Hỏa Lưu Huỳnh bay ra, vỗ cánh hội tụ với đám trùng ban đầu, tạo thành một đám “mây đỏ” lớn hơn, màu sắc cột lửa đỏ sẫm được phun ra càng đậm hơn.
“Người này quả nhiên đã nương tay.”
“Bây giờ vẫn chưa dốc hết toàn lực.”
Lưu Ngọc thầm nghĩ, hắn chú ý đến bên hông hắn ta vẫn còn mấy túi Linh thú vẫn chưa dùng đến.
Nếu mỗi túi Linh thú đều chứa Linh thú Linh trùng, vậy thì rõ ràng bây giờ hắn ta vẫn không xuất toàn lực, vẫn còn sự phòng bị với hai vị “đồng đội”.
Lúc này nơi này quả thật không nên kéo dài quá lâu, nếu không dẫn yêu thú cường đại khác đến cũng không tốt, Lưu Ngọc cũng đang có ý này.
Vì thế pháp lực tăng vọt, ánh sáng sức mạnh của Tử Mẫu Truy Hồn đao lại tăng thêm ba phần.
Đồng thời hắn lấy ra Diệu Kim cung, kéo dây cung bắn ra từng mũi tên, bắn đến chỗ bụng tương đối mềm mại của Âm Minh Linh Xà.
Mà Thanh Tùng lão đạo, lúc truyền âm đã đồng thời lấy ra cây Phất Trần màu trắng.
Uy thế của Phất Trần vô cùng bất phàm, rõ ràng đây chính là một kiện Linh khí thượng phẩm.
Cũng không biết cây Phất Trần này dung hợp với tinh phách của yêu thú nào, mỗi một sơi tơ trắng đều giống như một cây ngân châm sắc bén, xuyên dọc vào trong theo vết thương của Âm Minh Linh Xà, lúc đi ra lần nữa đã bị nhuộm thành màu máu, cùng với huyết nhục và huyết dịch.
So với pháp khí Ma đạo thì nó càng giống như một vũ khí Ma đạo hơn!
Chuyện liên quan đến Linh vật Kết Đan của bản thân, Thanh Tùng lão đạo xuống tay không hề tiếc sức, hai tay đều nắm lấy một khối Linh Thạch trung phẩm, toàn lực thúc dục Phất Trần và phi kiếm.
Hàng trăm sợi tơ trắng như ngân châm đâm sâu vào thân thể của Âm Minh Linh Xà, mỗi một lần đều có thể tạo thành thương thế không nhỏ cho nó.
Phán đoán tình thế, lúc này đây không phải là thời điểm nên nương tay, hai người Lưu Ngọc và Thương Lam cũng gia nhập, kịch liệt tấn công.
“Xì!”
“Phốc.”
“Bụp.”
“Xì xì.”
Ba người điên cuồng oanh tạc, các loại thế công pháp khí, Linh khí và Linh trùng khác không ngừng dù chỉ một khắc, khiến cho Âm Minh Linh Xà căn bản không có lực phản kích, chỉ có thể bị động chịu đựng công kích, liên tiếp phát ra tiếng thét thống khổ.
Đôi đồng tử dựng đứng màu xanh nhạt đầy sự bạo ngược và cừu hận, nhưng lại bất lực vô năng.