Tiếp theo dùng pháp lực rót vào trong Phất Trần màu trắng, mấy trăm sợi tơ phất trần màu trắng như quái xà, không ngừng vặn vẹo lao về hướng Viên Vương rồi quấn quanh nó.
Viên Vương nâng cơ bắp đánh một quyền ra, tiếc là những sợi tơ bạc này không chịu chút lực nào, chỉ thoáng lui lại một chút, sau đó ánh sáng lóe lên rồi quấn lên cánh tay của nó.
"Gầm!"
Cánh tay Viên Vương bắn ra một cỗ lực lượng lớn, sau đó cánh tay phải đột nhiên bị kéo một phát, nhưng lại không thể kéo đứt những sợi tơ bạc trắng kia, chỉ có thể kéo phất trần tới bên này một chút thôi.
Với sự sắc bén của tơ trắng, mặc dù đâm không thủng phòng ngự của nó, nhưng tính cứng cỏi mà lôi kéo, cũng không phải có thể tùy tiện xé vỡ.
Chỉ thấy tay trái của nó duỗi trảo lợi hại ra, muốn thử dùng trảo để có thể chặt đứng sợi tơ này.
Nhưng Thanh Tùng lão đạo làm gì ngồi nhìn Linh khí công kích của mình bị phá?
Lúc này Vô Trần kiếm đã khôi phục lượng lượng, quay tít một vòng, đâm tới cái cổ yếu ớt của Viên Vương, khiến nó không thể không vung tay về thủ.
Trán Thanh Tùng lão đạo hơi rỉ mồ hôi, đồng thời thúc đẩy ba món pháp khí Linh khí, nhất là Linh khí trong phất trần đang lôi kéo Viên Vương, đối với pháp lực tinh lực cũng tiêu hao không ít.
Nhưng cảnh tượng này, trong lúc nhất thời mà còn giằng co tiếp, có thể đợi mãi cho tới khi Lưu Ngọc đánh chết con Vượn đá hạ phẩm nhị giai kia.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, từ khi ba người ra tay tới khi Lưu Ngọc chém chết một con Vượn đá hạ phẩm nhị giai khác, thật ra cũng chỉ qua khoảng mười nhịp thở ngắn ngủi.
Lúc này, bầy Vượn đá mắt đỏ đã phản ứng kịp, phát hiện ra mấy cái người xâm nhập này.
Nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn mà trưởng lão tộc đàn đã phải đi hai người, bọn chúng chẳng những không cảm thấy sợ hãi, hai mắt dường như càng đỏ hơn, tràn ngập hận ý!
"Gào gào gào!"
Nhóm Vượn đá nhất giai gầm thét lên, đánh tới hướng ba người, tiến hành công kích với bọn người năng lực cường đại ngang nhiên xâm nhập vào nơi chúng ở.
Thề phải bảo vệ nhà của chúng!
Đột nhiên, Lưu Ngọc bắt được sự kỳ lạ dưới chân, nhẹ nhàng nhảy sang hướng bên cạnh.
"Lưu Sa thuật."
Đây là pháp thuật nhất giai, có thể hóa một mảnh đất phồn hoa thành bãi cát trắng nuốt chửng kẻ địch, có khi có thể đưa tới điểm kỳ lạ, nhưng chỗ hơi sai sót chính là phát động quá chậm.
"Trứng chọi đá mà, không biết tự lượng sức mình."
Trên mặt Lưu Ngọc lộ ra nụ cười lạnh lùng, trong mắt đều là vẻ tàn nhẫn.
Tử Mẫu Truy Hồn đao trong tay chia làm bảy, hóa thành những đạo ánh sáng đen vọt tới bầy vượn, đồng thời Diệu Kim cung cũng xoay chuyển, một loạt mưa tên vàng rực được bắn ra.
Ánh sáng vàng nhàn nhạt mà lộng lẫy trong đêm đen, có thể mang tới lại không phải điều tuyệt hảo mà là sự giết chóc vô tình.
"Ú oa ú oa."
Vừa đối mặt bầy vượn lập tức tạo thành thương tổn, đa phần Vượn đá mắt đỏ chỉ có thể kịp gào lên một tiếng, rồi hoàn toàn mất đi khí lực sinh mệnh.
Mũi nhọn của pháp khí cực phẩm, vốn không phải yêu thú nhất giai có thể chống cự, nhất là do tu sĩ Trúc Cơ kỳ điều khiển.
Pháp thuật thiên phú hình thành giáp đá lộ ra sức lực cực kỳ yếu, bị Tử Mẫu Truy Hồn đao nhẹ nhàng đâm vào là bị phá vỡ, mà máu thịt trên người thì càng không chịu nổi, hoàn toàn bị xỏ xuyên.
Lúc xuất ra lần nữa, sáu thanh tử đao cùng với một thanh mẫu đao đều bị nhuộm thành màu máu, nhìn qua vô cùng đẫm máu.
Mà Diệu Kim cung bởi vì phân tán công kích, thương vong tạo thành cũng không lớn lắm, nhưng vẫn chỉ có vài con Vượn đá thượng phẩm nhất giai là có thể may mắn trốn thoát, Vượn đá hạ phẩm trung giai đều không chết cũng là tàn phế.
Vẻn vẹn chỉ đối mặt với hai người, bầy Vượn đá mắt đỏ đã thương vong hơn hai mươi con, đối với tộc đàn gần hai trăm con mà nói, thương vong cũng không coi là quá thảm trọng.
Nhưng cái này không chỉ không khiến bọn chúng lùi bước, mà trái lại mùi máu tươi càng khơi dậy hung tính của nhóm Vượn đá, khiến bọn chúng quên đi sự sợ hãi với cái chết.
Viên Vương nhìn thấy tộc đàn bị tàn sát vô tình như thế, màu đỏ trong đôi mắt càng thêm nồng đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Ngọc đều tràn ngập hung ác và hận thù.
"Hú hú hú!"
Nó lộ ra răng nanh thật dài, lắc lư cái đầu lâu rồi gầm thét ba tiếng, không biết dùng phương pháp gì, lại khiến cánh tay phải lớn thêm một vòng, đồng thời khí tức quanh người cũng cao lên một mảng lớn, vậy mà trở thành dáng vẻ còn mạnh hơn một khoảng so với Âm Minh Linh Xà.
Tiếp theo lại đột nhiên cánh tay lên, vậy mà thoát khỏi sự dây dưa của Phất Trần Linh khí, Linh quang được vung ra gần mười mấy trượng dần tối lại.
Đối mặt với Viên Vương tràn ngập sát ý cùng đôi mắt hàm chứa hận thù, trong lòng Lưu Ngọc nảy lên một cái, lại bị kinh sợ một hồi, khiến thế công cũng vì vậy mà dừng lại.
Ngay lúc Viên Vương tránh thoát trói buộc, Lưu Ngọc cho rằng nó muốn thả mục tiêu công kích lên người mình, ai ngờ nó lại làm ra hành động ngoài dự liệu.