Giọng Lưu Ngọc chẳng mấy khi dịu đi như vậy, nói xong lại đi thẳng về phía cổng phường thị.
Kỷ Như Yên sửng sốt một lát, vội vàng bước nhanh đuổi kịp, tự giác giữ khoảng cách hai bước theo sau Lưu Ngọc.
‘Hình như Hồng tiền bối cũng không vô tình đến thế? Chờ sau khi độ Thông Linh khí cho hắn, ta thật sự có thể được đến tự do sao?’
‘Có lẽ đi theo Hồng tiền bối tu hành cũng không phải chuyện xấu, ít ra chiếm được nhiều tài nguyên tu luyện hơn phân phối trong gia tộc nhiều, cơ hội Trúc Cơ cũng lớn hơn.’
Kỷ Như Yên nhắm mắt theo đuôi sau lưng Lưu Ngọc, đáy lòng bắt đầu miên man suy nghĩ.
Trải qua chuyện Âm Lôi Tử, ấn tượng của nàng ta với Lưu Ngọc đã có đổi mới, cũng không mâu thuẫn kịch liệt đến thế nữa.
Nhưng nàng ta vẫn khó mà tiếp nhận được ngoại hình của đối phương, chưa kể trông đối phương chắc phải hơn một trăm tuổi rồi, chênh lệch quá nhiều. Hai điểm này khiến nàng ta khó chịu trong lòng, kiểu gì vẫn có một tầng ngăn cách.
Kỷ Như Khôn thu Âm Lôi Tử vào túi trữ vật, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi.
Tộc tỷ hòa ái dễ gần kia cứ vậy biến mất? Vĩnh viễn không trở lại gia tộc nữa sao?
Giờ khắc này hắn mới ý thức được, tộc tỷ chắc chắn đã trả giá thứ gì đó vô cùng trân quý vì cứu lại tính mạng của hai người.
"Như Yên tộc tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành. Một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ tìm được tỷ, đón tỷ trở lại gia tộc!"
Đáy mắt thiếu niên dấy lên ý chí chiến đấu, âm thầm thề trong lòng, phải cố gắng tiến tới vì mục tiêu này.
…
Lưu Ngọc đưa Kỷ Như Yên vào phường thị, cũng không có trực tiếp trở lại Ngọc Đan Đường mà đi thẳng tới một nơi hẻo lánh.
‘Đang muốn đi đâu thế này? Sao càng đi càng hẻo lánh thế? Với thực lực của Hồng tiền bối, chắc không đến mức không ở nổi khách điếm đâu chứ?’
Kỷ Như Yên vẫn theo ở phía sau, thấy cảnh xung quanh ngày càng hoang tàn thì thấp thỏm trong lòng, không nhịn được mà miên man suy nghĩ.
Đang lúc nàng ta suy nghĩ muôn vàn, Lưu Ngọc quẹo vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ, nàng ta vội vàng theo vào.
Nhưng đây là ngõ cụt!
Kỷ Như Yên trợn tròn hai mắt, đôi mắt lộ ra vẻ không thể tin tưởng. Nàng ta thấy vẻ ngoài của ‘Hồng tiền bối’ xảy ra biến hóa, chậm rãi biến thành một người khác.
Từ đạo nhân trung niên tóc tai bù xù ban đầu chậm rãi trở thành một tu sĩ trẻ tuổi. Tuy rằng gương mặt vẫn rất bình thường, nhưng trông phải trẻ ra ít nhất mấy chục tuổi.
Tướng mạo hắn bình thường, mặc một thân hắc bào, mặt mày bình tĩnh lạnh nhạt, khác một trời một vực với dáng vẻ tâm ngoan thủ lạt vừa rồi.
"Làm sao? Bất ngờ lắm à?"
Lưu Ngọc như có thuật đọc tâm, mỉm cười nói ra ý tưởng trong lòng nàng ta.
Chỉ khi người sở hữu Thông Ngọc Phượng Tủy thể tu luyện tới Trúc Cơ kỳ thì cơ thể mới có thể sản sinh Thông Linh khí tinh túy. Muốn để Kỷ Như Yên tận khả năng lớn nhất tấn chức Trúc Cơ, hắn đương nhiên phải mang nàng ta theo bên người để chỉ điểm.
Nếu vậy thì cũng không thể lại che giấu thân phận chân thật.
Thông Linh khí cải thiện tư chất, có hiệu quả cho tu luyện của tu sĩ trước Nguyên Anh kỳ rất nhiều. Vì đạt được Thông Linh khí, Lưu Ngọc nguyện ý đầu tư một phần tài nguyên và tinh thần, sức lực.
"A, vô cùng xin lỗi Hồng tiền bối."
"Đây mới là diện mạo chân thật của tiền bối phải không?"
Kỷ Như Yên khôi phục tinh thần, ý thức được hành động của mình vừa rồi có phần vô lễ, cúi gục đầu nói nhỏ.
"Đúng vậy."
"Còn nữa, tên thật của ta là Lưu Ngọc, tu sĩ của Nguyên Dương Tông, ngươi cần phải nhớ kỹ."
Lưu Ngọc đáp lời, sau đó chắp tay sau lưng bước ra ngoài.
"Vâng! Hồng… Lưu tiền bối."
Kỷ Như Yên theo phía sau, trong lòng lại cực kỳ khiếp sợ.
Đối với rất nhiều gia tộc Thanh châu mà nói, Nguyên Dương Tông chính là một tòa núi cao không thể với tới, áp trên đỉnh đầu hết thảy các gia tộc, thế lực.
Phần lớn tài nguyên tu tiên của Thanh châu đều bị Nguyên Dương Tông nắm trong tay, chỉ có một phần nhỏ rơi rụng từ kẽ ngón tay của Nguyên Dương Tông, bị bọn họ chướng mắt mới đến phiên những thế lực còn lại.
Lưu Ngọc cũng không để ý trong lòng nàng ta có cảm tưởng gì, sau khi khôi phục tướng mạo ban đầu thì dẫn nàng ta tới Ngọc Đan Đường.
"Sau này không thể nhắc đến thể chất của ngươi với người khác."
"Còn nữa, sau này không cần xưng tiền bối, có vẻ xa lạ quá."
"Gọi ta công tử là được."
Sau khi đi được một đoạn, Lưu Ngọc hơi dừng lại, nghĩ đến vấn đề này thì ra lệnh.
"Vâng, công tử."
Kỷ Như Yên đáp, bên tai hơi đỏ lên.
Lưu Ngọc thấy vậy khẽ gật đầu, dẫn nàng đi nhanh không ngừng, thoáng chốc đã về tới Ngọc Đan Đường,
"Đông gia! Đông gia."
Vào tới Ngọc Đan Đường, vài tên nhân viên bên trong nịnh nọt tiếp đón.
Lưu Ngọc thoáng gật đầu, không dừng bước chút nào, lên thẳng tầng ba.
Khi hắn đẩy mở cửa phòng nhỏ thì vừa lúc Giang Thu Thủy cũng ở bên trong. Nàng ta nghe động tĩnh thì ngẩng đầu lên, thấy Lưu Ngọc thì đáy mắt sáng rỡ vui sướng.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta thấy Kỷ Như Yên đi theo phía sau Lưu Ngọc thì hơi cau mày lại, trực giác cảm thấy quan hệ giữa nữ tu này với sư huynh không đơn giản.