Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 608 - Chương 608. Linh Xà Tiểu Thanh

Chương 608. Linh xà Tiểu Thanh Chương 608. Linh xà Tiểu Thanh

Theo thông lệ mỗi nửa năm sẽ chỉ điểm một lần, Cảnh Vân Tùng lại nói ra ý nghĩ này, bày tỏ muốn mạo hiểm bên trong Huyết Sắc bí cảnh.

"Hồi Lưu sư thúc, đệ tử tâm ý đã quyết."

"Vân Tùng tư chất quá kém so với Tứ Linh căn, dù cho có trợ giúp của di trạch tằng tổ và sư thúc, qua ba mươi tuổi cũng chỉ dừng lại ở Luyện Khí trung kỳ."

"Tiếp tục như vậy nữa thì sẽ vô vọng với Trúc Cơ, thực sự thẹn với kỳ vọng của tằng tổ và sự vun vén của sư thúc."

"Cầu phú quý trong nguy hiểm, lấy được duyên cơ trong lúc hiểm nguy."

"Vân Tùng muốn đi tới Huyết Sắc bí cảnh đánh cược một lần!"

Đối mặt với sư thúc mình vẫn luôn kính trọng lại e ngại, Cảnh Vân Tùng cắn chặt răng, vẫn kiên trì ý kiến của mình, thái độ kiên định ngoài dự liệu.

Có lý do gì có thể ngăn cản một nam nhân chạy về phía biển cả?

Có lý do gì để ngăn cản một tu sĩ bước đi trên còn đường tiến bộ thần tốc?

"Thôi được, nếu ngươi đã quyết định, phải đi tới Huyết Sắc bí cảnh liều một lần cơ duyên."

"Lưu mỗ cũng không thể cưỡng ép ngăn cản."

Nghiêm túc nhìn Cảnh Vân Tùng một lần, thấy hắn ta vẫn kiên trì ý định của mình, Lưu Ngọc không tiếp tục khuyên nữa.

Cuối cùng kẻ này cũng không thân cũng chẳng quen với mình, để hắn ta ở trong Thải Liên sơn cũng chỉ là dựa vào ước định ban đầu với Cảnh Nguyên Chương mà thôi. Kẻ này không phải đệ tử hay hậu bối của mình, mà hắn ta đã đưa ra quyết định, cũng không cần thiết phải ép buộc thay đổi.

Chỉ với tư chất chết này tiếp tục đợi ở Thải Liên sơn để tu luyện, đúng là không có khả năng tiến vào Trúc Cơ, tiếp tục như vậy nữa thì tương đương với việc xóa bỏ tương lai.

"Viên Âm Lôi Tử này có uy năng vô cùng lớn, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đi nữa nếu như khinh thường thì vẫn có thể sẽ chết, ngươi cầm theo để phòng thân đi."

"Còn đây là hai món pháp khí, ngươi cũng cầm theo dùng, gia tăng thêm chút sức tự vệ."

Vừa nói, Lưu Ngọc vừa lấy ra ba loại vật phẩm đặt lên bàn, bình tĩnh nói.

Ba loại vật phẩm theo thứ tự là một viên màu đen, còn có một thanh kiếm ngắn ba tấc và một tấm khiên tinh xảo, kiếm và khiên đều là pháp khí thượng phẩm.

"Đa tạ Lưu sư thúc ban thưởng!"

"Đại ân đại đức của sư thúc, đời này kiếp này Vân Tùng cũng không dám quên!"

Cảnh Vân Tùng cung kính nói, trên mặt vẫn còn có chút thấp thỏm, nhưng trong mắt lại là ý mừng rỡ khó kiềm chế.

Lần này sở dĩ hắn ta đến bái kiến Lưu Ngọc, chính là muốn lấy chút ủng hộ, gia tăng một chút sức tự vệ.

Bây giờ đạt được như ý muốn, trong lòng đúng là vô cùng hưng phấn, phần nắm chắc để liên tiếp xông qua Huyết Sắc bí cảnh cũng tăng lên rất nhiều.

Nhìn kẻ này cung kính, thấp thỏm rồi vẻ mặt đầy hưng phấn, nghe lời nói thành kính bên tai, đột nhiên Lưu Ngọc cảm giác mất hết cả hứng.

Kiểu mồm mép này, sau khi hắn lên được Trúc Cơ thì nghe nhiều lắm, đã hơi chán ngấy rồi.

"Sau khi tiến vào Huyết Sắc bí cảnh không thể khinh địch mà liều lĩnh."

"Lui ra đi."

Căn dặn tượng trưng một câu, khoát tay áo, Lưu Ngọc cứ như vậy mà đuổi hắn ta đi.

"Vâng, sư thúc, đệ tử cáo lui!"

Cảnh Vân Tùng cung kính thi lễ một cái, sau đó đi ra ngoài.

Không biết có phải ảo giác hay không, cước bộ của hắn ta dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn qua bóng lưng kẻ đó, ánh mắt Lưu Ngọc trở nên thâm thúy.

Đối với đa số tu sĩ bình thường mà nói, mặc kệ là tiến bộ dũng mạnh hay là làm gì chắc đó, muốn tiến lên một bước đều là khó càng thêm khó.

Hờ hững như nước trong ao, giao long dưỡng mãi cũng không bay lên được chín tầng trời.

Bình thường và không có gì nổi bật mới là quan điểm cơ bản của bọn họ, nghịch tập chỉ là số ít, rất ít hiện tượng có thể xưng là kỳ tích.

Lưu Ngọc cũng từng là một người ở trong đó, nếu như không có Tiên Phủ, có lẽ cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy.

Liều một phen còn có chút hy vọng, nếu không đi tranh, không đi đọ sức, vậy chỉ có thể vĩnh viễn ở trong nỗi hắc ám, vĩnh viễn không có khả năng tạo ra kỳ tích.

Chưa có tới khe núi, liệu có đáng giá để nhảy hay không?

Nếu như đi trên con đường chính xác, dù cho bỏ mình, có lẽ cũng sẽ không có tiếc nuối.

Cảnh Vân Tùng có di trạch mà Cảnh Nguyên Chương để lại, cộng thêm một công một thủ hai món pháp khí mình ban cho, thông qua tuyển chọn tông môn chắc vẫn được.

Về phần có thể có thu hoạch được gì trong bí cảnh hay không, cuối cùng cầm theo thu hoạch trở về, thì phải nhìn tạo hóa của hắn ta.

Lưu Ngọc lắc đầu, bỏ hết những tạp niệm này qua một bên, cầm "Ngự Thú Mật Lục" chậm rãi mà lật xem.

Một canh giờ sau, Linh khí trong động phủ đột nhiên có chút chấn động nho nhỏ, xuất hiện sự hỗn loạn.

"Không phải là..."

Trong lòng Lưu Ngọc hơi động, từ túi trữ vật lấy ra một khối lệnh bài Mậu Thổ Thanh Trạch trận, mở gian phòng Kỷ Như Yên ra thành một khe hở nho nhỏ, sau đó dùng thần thức dò xét vào.

Bình Luận (0)
Comment