Nếu mà nàng ta ngã xuống thì muốn tìm một người thay thế là không dễ dàng, cho nên Lưu Ngọc không muốn đổi người khác, chủ yếu là tìm thôi cũng đã rất phiền toái, mà những tu sĩ khác cũng không nhất định sẽ để cho hắn gieo Nguyên Thần cấm chế.
Nhưng nếu như không có Nguyên Thần cấm chế thì làm sao yên tâm dùng người đây?
Là vì vậy nên nếu có cơ hội, Lưu Ngọc dự định sắp xếp nữ nhân này ở bên cạnh mình, cũng tiện để đến lúc chăm sóc một hai.
Đương nhiên nếu gặp phải nguy hiểm không thể chống đỡ, vậy chỉ có thể đại nạn trước mặt tự mình bay.
“Đa tạ sư huynh!”
Nhìn thấy hai thứ này, ánh mắt Giang Thu Thủy sáng ngời một chút, tạm thời quên đi Kỷ Như Yên trong động phủ Thải Liên sơn. Trên mặt nàng ta một lần nữa lộ ra ý cười, bởi vì từ trong hai thứ trước mắt, nàng ta có thể biết người trước mắt coi trọng mình.
Thấy Lưu Ngọc không trả lời, nàng ta vui vẻ thu Âm Lôi Tử vào túi trữ vật, rót pháp lực vào bắt đầu tế luyện cờ Kim Cương.
Về phần Trúc Cơ đan trướng còn chưa trả hết mà đã lại thêm nợ mới thì Giang Thu Thủy cũng không chút lo lắng chút nào.
Dù sao quan hệ của hai người phức tạp như vậy, nàng ta không có ý định sau này thoát khỏi hắn, căn bản không cần lo lắng sẽ bị thúc giục nợ, như vậy cũng rất tốt.
Trong lòng nàng ta thầm nghĩ.
...
Hai canh giờ chớp mắt đã qua, Giang Thu Thủy tế luyện xong pháp khí, Thông Thiên phong cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Với thời gian nửa ngày, cũng chính là sáu canh giờ, lúc này đã chỉ còn chưa tới một canh giờ là đến thời hạn quy định.
Các bộ phận cấp cao trong tông môn vô cùng coi trọng việc này, thậm chí còn để Trường Phong chân nhân tự mình tuyên bố, hơn nữa còn muốn quản lý, cho nên không có tu sĩ Trúc Cơ nào dám chậm trễ.
Khi luồng tia sáng đen thẫm hạ xuống, xung quanh đạo trường đã có hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ đang đứng.
Trong số bọn họ có rất nhiều độc hành hiệp, một mình đứng ở một góc giữ im lặng, tựa hồ là có đủ tin tưởng đối với thực lực của mình, hoặc là có chỗ khó nói của riêng mình, ví dụ như không giỏi giao tiếp với người khác. Cũng có người tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ bàn tán, đàm luận về lịch sử Thiên Nam, vinh quang tông môn. Có tu sĩ không đủ tự tin đối với thực lực của mình, bắt đầu kết bè kết phái, hẹn nhau đến lúc gặp phải địch thủ thì giúp đỡ lẫn nhau.
Lưu Ngọc thu hồi pháp khí, yên lặng đánh giá tất cả xung quanh, định thu thập một ít tin tức và tư liệu hữu dụng.
Gặp được đồng môn chào hỏi mình thì hắn cũng khẽ mỉm cười gật đầu.
Giang Thu Thủy nhắm mắt theo sau.
Cuối cùng, hai người cũng tìm một góc, lẳng lặng chờ nhiệm vụ bắt đầu, tông môn sắp xếp.
“Lưu sư huynh!”
Lưu Ngọc nghe thấy thanh âm quen thuộc thì quay đầu nhìn.
Vừa lúc hắn nhìn thấy Nhan Khai, tiểu tử này không biết đến đây từ lúc nào, đang đi tới.
"Lưu sư huynh, không biết vị này là ai?"
Nhan Khai đi tới, chắp tay chào hỏi, sau đó nhìn Giang Thu Thủy chần chờ hỏi.
"Đây là Giang sư muội Giang Thu Thủy, là người quen lâu năm của Lưu mỗ, lúc còn ở ngoại môn đã quen biết lẫn nhau.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, thoáng giới thiệu qua một chút.
Đúng là rất "quen biết", đều đến mức thẳng thắn thành khẩn gặp nhau luôn rồi.
Những lời này khiến Giang Thu Thủy trợn mắt xem thường.
“Thì ra là Giang sư tỷ, tại hạ Nhan Khai, bái kiến Giang sư tỷ!”
Nhan Khai hẳn là đã nhìn ra manh mối nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, khách khí chào hỏi.
"Nhan sư đệ."
Giang Thu Thủy khẽ gật đầu, rụt rè ôm quyền đáp lễ.
"Aiz."
Đột nhiên Nhan Khai thở dài nặng nề.
“Nhan sư đệ vì sao lại thở dài?”
Lưu Ngọc thấy vậy thì trong lòng khẽ động, sắc mặt lại không đổi dù một chút, hỏi.
"Yến quốc, Nam Du quốc, đều là một quốc gia lớn giống như Sở quốc."
"Tông phái tu tiên của hai nước ấy không kém cạnh gì sơ với Nguyên Dương Tông của chúng ta đâu.”
“Theo kiến thức của sư đệ, lần này sợ sẽ là một phen khổ chiến rồi, đến lúc đó nếu có hơi chút không cẩn thận, chỉ sợ sẽ phải thân tử đạo tiêu!”
"Tại hạ dù sao cũng chỉ mới lên Trúc Cơ được vài năm ngắn ngủi, không thể so sánh được với sư huynh có tu vi cao thâm, thực lực cao cường, sư đệ thật sự vì thế mà lo lắng không thôi!"
Nhan Khai lắc đầu, thở dài nói.
Lúc này Lưu Ngọc đã hiểu được ý tứ của gã, trên mặt cười như không cười, nói:
“Nhan sư đệ cần gì phải vì thế mà lo lắng, ta tin rằng chỉ cần cẩn thận thì chúng ta ắt có thể gặp dữ hóa lành!”
Nhan Khai nghe vậy thì lắc đầu không thôi, khẽ cười khổ:
"Không thể ngờ tới mới đạt Trúc Cơ không được mấy năm mà đã gặp phải chuyện như thế này."
"Nhưng thời thế giờ đang hỗn loạn, tông môn không có cách nào đứng ngoài cuộc, chúng ta thân là đệ tử tông môn, hưởng thụ đủ loại ân trạch của tông môn, lúc này vì tông môn xuất lực cũng là chuyện bình thường."
"Đến lúc đó ra trận lâm nguy, ta hy vọng có thể cùng sư huynh chống đối quân địch, kính xin Lưu sư huynh chiếu cố một hai."
Nhan Khai trước người thành khẩn, vẻ mặt nghiêm túc nói.