Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 637 - Chương 637. Linh Hạm Thương Ngô(3)

Chương 637. Linh hạm Thương Ngô(3) Chương 637. Linh hạm Thương Ngô(3)

Mặc dù không có nói rõ, nhưng đông đảo tu sĩ Trúc Cơ đều mặc định tầng trên là nơi các trưởng lão ở lại nghỉ ngơi, không có tu sĩ nào dám không để ý đến trật tự tôn ti trên dưới, cho nên họ đều ở tầng dưới tìm một gian phòng để nghỉ ngơi.

Làm lơ ánh mắt có chút chờ mong của Giang Thu Thủy, cuối cùng hai người đi tới tìm hai gian phòng nằm liền kề ở tầng dưới, viết danh hào của mình ở cửa phòng để phân biệt rồi đi vào trong đó.

Thời gian có chút cấp bách, thể chất của tu tiên giả lại vượt qua phàm nhân, nếu còn cùng nữ tu mây mưa trăng gió, muốn tận hưởng khoái lạc vui sướng thì mấy canh giờ là không thể thiếu được.

Nếu cứ như vậy thì làm sao còn thời gian để tu luyện?

Tuy rằng đã lâu không gần gũi, chính bản thân hắn cũng có chút ngứa ngáy, nhưng bên nào nhẹ bên nào nặng thì trong lòng hắn vẫn phân rõ ràng.

Phòng bên trong Linh hạm Thương Ngô so với phòng trên Quy Nguyên chu còn chật hẹp hơn, nhưng về phương diện phòng hộ thì lại vượt qua không chỉ một bậc.

Lưu Ngọc cẩn thận kiểm tra cấm chế một lần, không phát hiện ra vấn đề gì thì mới hài lòng gật đầu.

Sau đó hắn lấy ra một cái bồ đoàn đặt ở trên giường, khoanh chân ngồi lên, lấy ra đan dược nuốt vào rồi bắt đầu vận chuyển công pháp luyện hóa.

Trước mắt cường độ của Thanh Dương ma hỏa đã đạt tới trình độ có thể tiến hành ma hỏa luyện nguyên lần thứ năm, chỉ đợi pháp lực tích lũy hoàn thành là đã có thể lập tức tiến hành.

Nhưng đến khi ma hỏa luyện nguyên lần thứ tư vừa mới hoàn thành không lâu, pháp lực còn cần một ít năm nữa để tích lũy, trong thời gian ngắn là không có khả năng hoàn thành.

Tầng thứ sáu Trúc Cơ hậu kỳ của Thanh Dương công pháp hắn cũng đã lĩnh hội được hơn phân nửa, Lưu Ngọc tin rằng chỉ với tốc độ trước mắt, trong vòng mười năm nữa là đã có thể lĩnh ngộ được hoàn toàn.

Thời gian tu luyện trôi qua cực nhanh, ba canh giờ giống như trôi qua trong nháy mắt.

Sau ba giờ canh giờ lại một lần nữa mở hai mắt ra, Lưu Ngọc suy nghĩ một chút, bỏ đi suy nghĩ tiếp tục tu luyện Tôn Thần diệu pháp ở trong đầu.

Lúc này hẳn là đã sắp đến biên cảnh của Sở quốc rồi, sắp phải hội hợp cùng tu sĩ thuộc tứ đại tông môn khác, hắn muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ hơn về tu sĩ Biệt Tông, thuận đường đi đến Thiên Tuyết thành nhìn một chút.

Bỏ công mài dao thì chẻ củi nhanh hơn, tu luyện tuy là quan trọng nhất, nhưng không phải là chuyện một sớm một chiều, mà hiểu thêm một chút về tu sĩ của các tông môn khác của Sở quốc, rõ ràng đối với chuyến đi Yến quốc càng có lợi hơn nhiều.

"Rầm rầm."

Lưu Ngọc đang muốn đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng gõ cửa, hắn nghĩ là đã đến đích đến nên Thôi Lượng hoặc là Nhan Khai mới đến thông báo.

Vì thế hắn thu hồi bồ đoàn rồi mở cửa phòng nhìn, không ngờ người tới lại là Giang Thu Thủy.

Nàng ta đã sử dụng pháp khí thuần thục từ lâu, nghĩ đến Lưu Ngọc sau ba canh giờ nữa sẽ lên boong tàu thì nàng ta định lên cùng với hắn, vì thế mới căn chuẩn chuẩn thời gian đến gõ cửa.

Nữ nhân này rõ ràng đã trang điểm cẩn thận rồi mới đến, lông mày lá liễu cong cong, phấn mắt nhẹ nhàng, trang dung tinh xảo, mái tóc xinh đẹp chải chuốt chỉnh tề sau đầu, lấy một cây trâm bạc cắm vào trong đó.

"Đi thôi."

Cho dù đã quen thuộc vô cùng nhưng Lưu Ngọc cũng vẫn cảm thấy kinh diễm trong nháy mắt, sau đó hắn khẽ lắc đầu, cùng với nữ nhân này một lần nữa trở lại boong tàu.

Giang Thu Thủy bắt được ánh mắt kia, trong lòng nhất thời cao hứng, bước chân nhẹ nhàng đi theo bên người hắn.

Hai miền nam bắc của Sở quốc cách nhau vạn dặm, diện tích so với quốc gia kiếp trước của Lưu Ngọc, cả khí hậu và hoàn cảnh đều có sự khác nhau rất lớn.

Ở Thanh châu vẫn còn đang là gió nhẹ ấm áp, ngày hè nắng chói chang, vậy mà khi đến phương nam của Thương châu thì thời đã là tuyết bay vạn dặm.

Trên bầu trời, từng đợt bông tuyết trắng tinh rơi xuống, từng trận gió lạnh thấu xương không ngừng thổi qua, trên mặt đất như bị sắc bạc bao trùm, ánh vào mắt đều là một màu tuyết trắng.

Cho dù non nước hay cỏ cây cũng đều được bao phủ trong một lớp tuyết dày.

Dường như họ đã tiến vào trong Tuyết quốc, sương mù trắng xoá, rất dễ bị mù phương hướng và khoảng cách, khiến người ta bị lạc đường trong tuyết.

Nhiệt độ từ nóng bức chuyển thành rét lạnh, nếu là phàm nhân bình thường thì nếu chợt từ Thanh châu mà đi tới Thương châu, không thể nghi ngờ gì nữa là sẽ bởi vì không thích ứng được với hoàn cảnh mà bệnh nặng một hồi, thậm chí mất mạng cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nhưng tất cả những điều này đối với tu tiên giả mà nói thì không tính là cái gì cả.

Hoàn cảnh bên ngoài bình thường biến hóa, nhiệt độ chênh lệch mấy chục độ, đối với thể chất của tu tiên giả mà nói thì hoàn toàn có thể tiếp nhận được, thậm chí cũng không cần mặc thêm nhiều y phục.

Đi lên boong tàu, bầu không khí bất chợt trở nên lạnh lẽo rét buốt.

Nhưng Lưu Ngọc chỉ khẽ nhíu mày, sau đó lập tức khôi phục lại như ban đầu, cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng.

“Tuyết.”

Trên gương mặt Giang Thu Thủy lộ ra nụ cười vui vẻ, vẻ mặt thích thú nhìn làn tuyết mịn rơi rả rích từ trên trời rơi xuống, thoạt nhìn tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment