Nếu như để mặc Yến quốc, Nam Du quốc bị hai đạo Chính Ma chiếm đóng, đối với tông môn mà nói không khác gì cái chết từ từ, với tư cách là tu sĩ Kim Đan đã có được lợi ích, bọn họ đều hiểu rõ được điểm này.
Cho nên tiếp theo đây công bằng thẳng thắn, bắt đầu cuộc trao đổi chính thức.
Các bên nhượng bộ và thỏa hiệp lẫn nhau, các loại chi tiết hợp tác đã được thương lượng, qua nửa canh giờ sau, Kim Đan của ngũ tông cuối cùng mới đạt được thỏa thuận chung.
Sau một canh giờ Ngũ tông tề tụ ở Thiên Tuyết Thành, cuối cùng đã đạt đến thỏa thuận chung sơ bộ, các tu sĩ Kim Đan trong nháy mắt trở về Linh hạm, không có bất kỳ do dự nào, một khắc sau, năm chiếc Linh hạm phóng lên cao.
Lưu Ngọc cảm nhận được động tĩnh, mở mắt ra nhìn về phía dưới một cái, vừa hay nhìn thấy hình tượng Thiên Tuyết Tiên Thành xa hoa lộng lẫy trong suốt long lanh càng lúc càng nhỏ lại.
Lúc này, những tu sĩ trúc cơ khác cũng phản ứng lại, lần lượt mở to hai mắt, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.
Cuộc chiến diệt Yến quốc, sắp bắt đầu rồi.
…
Trong quá trình Linh hạm cấp tốc bay lên, Thiên Tuyết Tiên Thành càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là một chấm nhỏ không thể tra được nữa.
Sơn xuyên, sông ngòi, nhà cửa, phàm nhân, tu sĩ, hết thảy mọi thứ đều trở nên nhỏ bé lại trong tầm mắt.
Sau khi lên đến một độ cao nhất định, ngũ đại Linh hạm cùng bay hướng về phía Nam, gần như chỉ trong khoảnh khắc đó, đã vượt qua tiên thành “rộng lớn bao la”, hơn nữa cũng không nhìn thấy được bóng dáng.
Lưu Ngọc thu hồi lại bồ đoàn, vẫn chưa bắt chuyện với ba người cùng đồng hành, mà một mình đi tới bên lan can boong tàu.
Ánh mắt đen nhánh như mực của hắn nhìn xuống phía dưới, dáng vẻ nghiêm túc quan sát cảnh đẹp sông núi.
Chỉ chốc lát sau, phía dưới lại có hai chấm đen khá lớn, lần lượt đập vào ánh mắt hắn.
“Nếu như nhớ không lầm, đây là hai tòa thành trì ở cực biên có tầm quan trọng thật sự đối với Sở quốc, Nam Tuyết Thành và Nam Cương Thành nơi phàm nhân sinh sống.”
“Qua hai tòa thành này thì sẽ chính thức rời khỏi Sở quốc rồi.”
Ánh mắt Lưu Ngọc sâu xa, bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, trong lòng lại có hơi phức tạp.
Lúc này Giang Thu Thủy, Nhan Khai cũng đi đến bên cạnh hắn, cũng nhìn xuống phía dưới, mà Thôi Lượng dường như đã tới trước đó, cho nên ngồi trên bồ đoàn không có đứng dậy.
Rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ cũng là lần đầu tiên rời khỏi Sở quốc, lúc này đã đi đến bên lan can, chờ đợi khoảnh khắc này tới, rất có một cảm giác nghi thức.
Trong tầm mắt, chấm đen đại diện cho Nam Tuyết Thành, Nam Cương Thành rất nhanh đã đến gần, nhưng rất nhanh đã lướt qua.
Rất nhiều tu sĩ tuổi còn nhỏ một chút, đều bày ánh mắt phức tạp vẻ mặt khó hiểu, còn về những tu sĩ lớn tuổi hơn, thì lại không có cảm xúc gì.
Các tu sĩ tông môn lâu đời, phần lớn đều sẽ du ngoạn chư quốc tìm kiếm cơ duyên, nâng cao sự hiểu biết, đã không phải là lần đầu rời khỏi Sở quốc, cho nên không có quá nhiều cảm khái.
Lúc này nhìn thấy những đồng môn trẻ tuổi, bọn họ đều ngầm bật cười, giống như nhìn thấy chính bản thân mình trước đây.
Sau khi đi qua hai toàn thành trì thế tục cuối cùng, thì bọn họ thật sự đã rời khỏi Sở quốc.
Dưới tốc độ một hơi thở mười mấy dặm của Linh hạm, cảnh sắc xung quanh dần dần phát sinh biến hóa.
Những Băng Tinh trên bầu trời cũng càng lúc càng ít, từ dày đặc đến ít ỏi, cùng lúc đó nhiệt độ cũng đã thay đổi, từ lạnh giá dần dần trở nên ấm áp.
Trời đất trắng xóa mịt mù cũng đã xuất hiện những cảnh vật khác, giống như trên một trang giấy trắng nhuộm vào những màu sắc khác vậy, đó là một ngọn núi cao xanh dày đặc cây cối!
Khu vực bị tuyết trắng bao phủ dần ít đi, mặt đất sơn xuyên lộ ra diện mạo ban đầu, trong tầm mắt lần nữa trở nên rực rỡ đủ loại màu sắc, tràn ngập hơi thở của tự nhiên.
Sau nửa khắc, băng thiên tuyết địa đã đi xa, cây xanh núi xanh trở lại trạng thái bình thường.
“Được rồi, xem đủ rồi thì đi vào Linh hạm nghỉ ngơi điều tức khôi phục tinh lực, duy trì trạng thái đỉnh phong.”
“Bổn tọa đích thân đưa theo chư vị sư điệt ra ngoài, cũng hy vọng đích thân ta đưa các ngươi trở lại tông môn.”
Lời nói uy nghiêm của Trường Phong chân nhân vang lên, truyền đến bên tai mỗi một tu sĩ trên boong tàu, trong sự uy nghiêm đó có được một tia ôn hòa hiếm có.
Giống như quan tâm đến hậu bối vậy.
Tu sĩ Trúc Cơ là nòng cốt tinh anh của tông môn, đặc biệt là đệ tử xuất thân từ biệt viện nhất mạch, tông môn bồi dưỡng bọn họ từ nhỏ đến Trúc Cơ cũng không dễ dàng, đương nhiên không thể để cho bọn họ dễ dàng đi chịu chết.
Nếu như tu sĩ Trúc Cơ chết quá nhiều, đối với Nguyên Dương Tông mà nói là thương gân động cốt, rất có thể sẽ dẫn đến xảy ra tình huống nhân lực tài nguyên không đủ của tông môn.
Cuối cùng gây ra việc tu sĩ bị tuyệt tự, dẫn đến sự suy bại dần đi.
Nhưng lần này xuất binh diệt Yến, thực sự liên quan đến sự hưng thịnh và suy vong của Nguyên Dương Tông, không thể không tham chiến.
Cho nên, lần hành động này, Trường Phong chân nhân cùng với mười vị tu sĩ Kim Đan đích thân dẫn dắt, để tránh khỏi tinh anh của tông môn mình chịu tổn thất.
Hơn nữa đến tiếp sau, còn có Kim Đan trưởng lão dẫn theo đệ tử Luyện Khí kỳ tiến đến.