Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 656 - Chương 656. Bốn Cấp Bậc(3)

Chương 656. Bốn cấp bậc(3) Chương 656. Bốn cấp bậc(3)

Ví dụ như từng thấy Lý Bất Đồng, là một trong những nổi bật bên trong tu sĩ tinh anh, tu luyện rất có thể là công pháp đỉnh giai, hơn nữa còn được Linh khí cực phẩm.

Về phần tu sĩ đỉnh tiêm, thì chính là Tam Anh Tứ Kiệt, Hợp Hoan Lục Tử, Tàn Nguyệt Thất Kiếm, có được chiến tích thật sự, các phương diện đều không có điểm yếu.

Bọn họ khi đối mặt với tu sĩ bình thường và tu sĩ tinh anh, thường có thể dùng ít địch nhiều, thậm chí đánh tan chính diện, đường đường chính chính mà nghiền ép!

Chỉ là thực lực tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ so với tu sĩ trung kỳ thì quá rõ ràng là thắng hơn rất nhiều, so sánh tiếp đúng là "không bình thường", nói là tu sĩ bình thường cũng không thích hợp lắm.

Hơn nữa có thể tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ, phóng tầm mắt nhìn hết cảnh giới Trúc Cơ thì cũng coi như ưu tú, nói tu sĩ ưu tú là cũng không đủ.

Tu sĩ bình thường, tu sĩ ưu tú, tu sĩ tinh anh, tu sĩ đỉnh tiêm.

Đây chính là thực lực mà trong lòng Lưu Ngọc phân chia ra, mỗi người tu sĩ mà hắn tiếp xúc, trong lòng đều sẽ vô thức suy nghĩ xem thực lực của người đó thuộc cấp độ nào.

Cái này đương nhiên không cần nghiêm túc, chỉ là lấy tiêu chuẩn để chia thôi, hắn cũng không định nói cho người khác biết tiêu chuẩn của mình.

Dựa theo bộ tiêu chuẩn này, Lưu Ngọc cảm thấy thực lực đại khái rơi vào cấp độ tinh anh, bên trong cảnh giới Trúc Cơ thì coi như là số hiếm.

Mà muốn toàn thây giữa chiến trận sắp tới ở Yến quốc, phải thu thập hạt giống Linh thảo ở Yến quốc, vơ vét các loại tài nguyên, với thực lực bây giờ mà nói chỉ cần khiêm tốn một chút, có lẽ vẫn có khả năng cao.

Chỉ cần không xui xẻo gặp ngay tu sĩ Kim Đan, hoặc là gặp phải nhiều tu sĩ cùng giai vây quanh, nếu không dựa vào những át chủ bài này bảo vệ tính mạng là rất lớn.

Hỗn loạn là cầu thang lên cao!

Chỉ là thực lực trưởng thành, Lưu Ngọc mới có thể động chút tâm tư, nghĩ sau này mưu cầu một chút lợi ích bên trong trận đại loạn này!

Sửa sang lại túi trữ vật môt phen, thả ba mươi bốn Linh thảo thu hoạch được vào Tiên Phủ, lại cách nó dùng lực cẩn thận ôn dưỡng pháp khí, Linh khí chừng hai canh giờ.

Lưu Ngọc lại lấy ra Bách Thảo đan thư, tiếp tục lật xem.

Thời gian nhoáng một cái lại qua hai ngày, bầu không khí bên trên Không Tang sơn vẫn rất yên bình lại ngột ngạt.

Động phủ của một trăm năm mươi tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông đều cách nhau không xa, bình thường giao lưu vô cùng nhộn nhịp, nhưng trên mặt bọn họ lại không thấy sự nhẹ nhàng thoải mái, mỗi cử động đều lộ ra vẻ nghiêm túc và đè nén.

Bốn người Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng cũng ngồi đối diện nhau trong đình nhỏ, bàn bạc về chuyện sắp xảy ra.

"Theo Thôi mỗ thấy, đối mặt với gia tộc tu tiên của Yến quốc, thái độ của chúng ta nhất định phải ngang ngược lên!"

"Có vài gia tộc tu tiên và môn phái ở Yến quốc có quan hệ rất sâu xa, thậm chí vốn chính là đệ tử trong môn ra ngoài khai chi tán diệp."

"Tại Yến quốc, cao tầng của bốn đại tông môn xác định chính là Chính Ma thu mua, dưới tình huống bị khống chế, rất khó nói bọn họ không có vấn đề."

"Chúng ta thà giết lầm hơn bỏ sót, cũng không thể buông tha tên nào."

"Nếu không hẳn sẽ để lại tai họa ngầm, nói không chừng sẽ dẫn tới thương vong vô số!"

Nói tới cái này, sắc mặt Thôi Lượng hiếm khi nghiêm túc, vô cùng nghiêm trang mà nói.

"Thôi sư huynh, làm như vậy có phải quá mức... Cực đoan không?"

Trong mắt Nhan Khai lóe lên chút mê mang, chần chừa, sau đó nói.

"Hả, cực đoan ư?"

"Nếu như lựa chọn nhân từ với bọn họ thì chết chính là đệ tử tông môn chúng ta."

"Nhan sư đệ cho rằng, trong mắt bọn chúng, chúng ta có thân phận gì?"

Thôi Lượng cười mỉa một tiếng, hơi có ý đùa cợt.

Sau đó không đợi ai trả lời, tiếp tục mở miệng:

"Nguời xâm nhập, kẻ xâm lược!"

"Lần này Yến quốc đảo hướng chính đạo, Nam Du quốc đảo hướng ma đạo, sư đệ cho rằng Sở quốc, Tề quốc quét sạch Yến quốc thì thế lực tu tiên bên trong sẽ lui ra sao?"

"Thịt mỡ đến miệng rồi lý nào phun ra?"

"Có lẽ Yến quốc vẫn là Yến quốc, có lẽ từ đó về sau không còn tồn tại nữa!"

Đạo lý chính là đạo lý này đây, Nhan Khai rơi vào trầm mặc, theo bản năng cảm thấy cách làm như vậy không hợp với lý niệm của gã, lại không có lý do phản bác.

"Một chút việc nhỏ mà thôi, hai vị không cần chú ý."

"Vị trí lập trường của chúng ta và Yến quốc khác nhau, vì để tránh tổn thương cho đệ tử tông môn, nên sẽ tuyệt đối không thể nương tay."

"Chỉ là không cần quá mức máu me và cực đoan là được, vẫn nên tùy người mà làm khác nhau."

Lưu Ngọc nhẹ nhàng khoát tay, cắt ngang lời nói sắp ra khỏi miệng Thôi Lượng, bình thản nói.

Đợi sau khi công phá Cổ Khuyết Thành, thì sẽ chính thức tiến vào Yến quốc, cùng tiếp xúc với chuyện lớn chuyện nhỏ ở Yến quốc, cho nên liên quan tới vấn đề xử lý thế lực nhỏ bên trong Yến quốc, hai ngày nay đã thảo luận bốn năm lần.

Hắn và rất nhiều đồng môn khác cũng nói với nhau nhiều lần, nghĩ những đồng môn này "Chỉ điểm giang sơn", sẽ dùng đồ vật để ghi tạc trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment