Chỉ cần giữa các tu sĩ Nguyên Anh phân ra thắng bại, vậy Kim Đan, Trúc Cơ, Luyện Khí cũng đều không quan trọng.
Dưới tình huống bây giờ vẫn chưa có tu sĩ Hóa Thần xuất hiện, Nguyên Anh kỳ chính là chiến lược đỉnh cao của Thiên Nam, mỗi một vị Nguyên Anh thay đổi cũng có thể sẽ ảnh hưởng tới thế lực tổng thể.
Mà tu sĩ không đến Nguyên Anh kỳ, nhiều hơn là ở Kim Đan, Trúc Cơ cũng khó mà ảnh hưởng nổi tới kết quả cuối cùng.
Chân tướng sự thật chính là tuyệt vọng như thế đó, đúng là khiến tu sĩ ngạt thở.
Chỉ là suy nghĩ của Nguyên Anh lão tổ cũng không được biết, tu sĩ của năm tông chỉ cần nghe theo mệnh lệnh, toàn lực tấn công Yến quốc là được!
Tại Cửu Quốc Minh, thực lực Yến quốc đều xếp ở đoạn hạng trung, diện tích Sở quốc còn lớn hơn một chút, tài nguyên tu tiên cũng càng phong phú hơn, thực lực tương ứng tổng hợp cũng mạnh hơn.
Bên trong quốc cảnh có bát đại châu và tứ đại môn phái tu tiên, theo thứ tự là Thủy U Môn, Ngự Linh Tông, Đan Hà Động, Bạch Vân Quan, mỗi một tông của bọn họ đều có hai tu sĩ Nguyên Anh.
Nếu như đặt ở Sở quốc, chỉ có Phiêu Tuyết Các là có thể so sánh.
Tứ đại môn phái ở Yến quốc chia thành tám châu, mỗi một phái đều chiếm cứ hai châu, trong đó Thủy U Môn và Ngự Linh Tông chiếm cứ bốn châu ở phía tây, Đan Hà Động và Bạch Vân Quan thì chiếm cứ các châu ở phía đông.
Cứ như vậy Yến quốc bị tứ đại môn phái chia cắt, về phần những thế lực nhỏ khác đều không coi là gì, chỉ có thể coi là phụ thuộc tứ đại môn phái, so với thế lực đãi ngộ phụ thuộc Sở quốc cũng chẳng tính là gì.
U châu ở phía đông của Yến quốc, có thể nói là môn hộ phía đông của Yến quốc, vị trí vô cùng quan trọng.
Xem như môn phái khổng lồ đặt ở hai châu, thực sự khống chế U châu, Bạch Vân Quan tại U châu tạo thành một tòa Cổ Khuyết Tiên Duyên Thành, tên gọi tắt là Cổ Khuyết Thành, coi như biên quan bảo vệ.
Công dụng giống như Vọng Nguyệt Thành, Thiên Khung Thành, nhưng bởi vì Bạch Vân Quan hao tốn quá nhiều, cho dù là phạm vi hay phương diện phòng ngự đều vượt qua một bậc.
Trong thành lâu dài có vài tu sĩ Kim Đan thuộc Bạch Vân Quan đóng giữ, hơn nữa còn thiết lập Truyền Tống trận, có thể nối thẳng với đỉnh núi Bạch Vân Quan, nhanh chóng điều động viện binh và rút lui an toàn.
Kim Đô bên ngoài Không Tang sơn, cách Cổ Khuyết Thành chỉ vẹn vẻn năm trăm dặm, với tốc độ của Linh hạm, nhiều nhất là một khắc đồng hồ đã có thể vượt qua.
Lưu Ngọc đứng bên trên Thương Ngô Hạm im lặng suy nghĩ, lẳng lặng nhìn về phương xa.
Dưới bóng đêm, một hình dáng mơ hồ, khổng lồ đập vào mi mắt, đồng thời càng ngày càng rõ nét.
Vách tường màu đồng xanh, hơi phản xạ ánh sáng, dưới tia sáng chiếu rọi tạo thành cảm giác vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, bề ngoài là những vết cắt sâu cạn không đồng nhất, kể ra tòa thành trì này cũng tang thương cùng lịch sử.
Cổ Khuyết Thành nằm ở trên tường thành cao cao, đã có vài bóng người đứng lặng im ở đấy, đang yên lặng nhìn những chiếc Linh hạm đang đi tới.
Nét mặt của bọn họ đều vô cùng nghiêm nghị, đứng không nhúc nhích bên dưới ánh đèn ảm đạm.
Bầu không khí ngột ngạt lan tràn, không khí đọng lại khiến cho các tu sĩ cảm thấy hơi khó thở.
Nếu không phải đôi mắt kia sáng bóng, nói không chừng sẽ bị người ta tưởng nhầm là người rơm.
Lưu Ngọc chờ người Sở quốc phát hiện ra đối phương, năm chiếc Linh hạm bắt mắt như vậy, dĩ nhiên cũng sẽ bị phát hiện.
"Cổ Khuyết Tiên Duyên Thành."
Phía trên Linh hạm, tu sĩ của năm tông nhanh chóng liếc nhìn toàn tiên thành này, ánh mắt của họ hơi lóe sáng, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhìn thấy thành trì ngày càng gần đến, Lưu Ngọc nhanh chóng tập trung cao độ.
Từ túi trữ vật lấy pháp khí ra đề phòng, tay trái là Hậu Thổ Kinh Thiên tán, tay phải là Ly Huyền kiếm, giữ vững trạng thái nửa hành động, bất lúc nào cũng có thể xuất công kích hoặc phòng thủ.
Cùng thời gian đó, ở bên cạnh hắn, Giang Thu Thủy cũng xuất cờ Kim Cương và pháp khí Ngân Trâm, chờ xuất kích, Nhan Khai, Thôi Lượng cũng tự mình cầm pháp khí riêng, tập trung sự chú ý.
Tu sĩ Sở quốc trên năm chiếc Linh hạm đều biết mục đích của chuyến đi này, cho nên lúc này không hẹn mà cùng nhau lấy pháp khí, làm tốt chuẩn bị để nghênh đón một trận đại chiến.
Chỉ có một vài tu sĩ, vẫn ở trạng thái lười nhác, không biết là người tài gan lớn hay là không biết sống chết.
"Chắc thuộc về cái trước rồi."
Nét mặt Lưu Ngọc vẫn vậy, ánh mắt khó hiểu nhìn lướt qua mấy bóng người có vẻ tùy ý kia.
Đại chiến sắp tới, mấy tu sĩ này vẫn có thể giữ vững trạng thái bình thường, không phải Tam Anh Tuấn Kiệt thì cũng là tu sĩ nổi danh, thực lực đầy đủ cả người trở thành nỗi nghiền ép của tu sĩ bình thường, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Triệu Vô Cực, Hồng Liên tiên tử Tần Thanh đứng đầu Tam Anh Tứ Kiệt cũng đứng bên trong hàng ngũ những tu sĩ này.
Trong lúc vô tình, động tác của rất nhiều tu sĩ lộ lộ ra ý nghĩ thật của họ, đủ loại biểu cảm như căng thẳng, bình tĩnh, phấn khích... Đều không phải là trường hợp đặc biệt.