Cùng lúc đó, hai người Giang Thu Thủy, Nhan Khai cũng lần lượt tiến lên một bước, một trái một phải bảo vệ Lưu Ngọc ở giữa, tỏ vẻ thái độ của mình.
Sau đó tự nhiên là một hồi đe dọa, sau khoảng nửa khắc, mặt mày Lưu Ngọc đầy ý cười đi ra khỏi Bách Xảo Lâu, cuối cùng cũng được như mong muốn.
So với Hoàng An của đan phường Hoàng Thị, thái độ của Tần chủ cửa tiệm Bách Xảo Lâu không thể nghi ngờ là cứng rắn hơn nhiều.
Nhưng vẫn không có chỗ dùng như cũ, thực lực và thế lực đều nhỏ yếu, đã định sẵn bọn họ phải thỏa thiệp với hiện thực.
Tần chủ cửa tiệm kiên trì không được bao lâu, ngay lúc thua trận trước hiện thực tàn khốc. Cuối cùng, Lưu Ngọc lấy giá cả một khối Linh Thạch trung phẩm để lấy một phần sao chép truyền thừa luyện khí của Bách Xảo Lâu.
"Nếu người này không biết tốt xấu, vậy nói không chừng còn phải tốn chút sức lực."
"Ừm, chứa chấp tu sĩ Bạch Vân Quan, là một cớ khá tốt để ra tay."
Đi ra khỏi Bạch Vân Quan, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Chỉ là cuối cùng mọi việc cũng không phát triển tới bước cuối cùng này, truyền thừa tới tay khiến tâm trạng của hắn cũng tốt lên, cuối cùng thả lại một hứa suông như cũ.
Bách Xảo Lâu đã là cửa tiệm sau cùng bên trong phạm vi tuần tra của ba người, tuần tra xong cửa tiệm này, cũng mang ý nghĩa hoàn thành xong nhiệm vụ.
Dựa theo danh sách thế lực mà trưởng lão phát xuống, đan phường Hoàng Thị và Bách Xảo Lâu là lựa chọn tốt nhất để ra tay.
Những cửa tiệm hoặc những thế lực khá, nếu không phải là gió tó nguy hiểm lớn thì cũng là giá trị quá thấp, không đáng để ra tay.
Vì vậy, hai phần truyền thừa này tới tay, Lưu Ngọc cũng không tính ra tay nữa.
Đối với bất kỳ thế lực nào, tầm quan trọng của truyền thừa đều không cần nói cũng biết, cướp đoạt truyền thừa có thể nói là mối thù sinh tử, loại chuyện như này vẫn nên bớt làm cho thỏa đáng, bởi vì chỉ cần hơi không để ý thì có thể lật thuyền trong mương ngay.
Cho nên khi đối mặt với thế lực hơi lớn, cho dù lợi ích không nhỏ, nhưng Lưu Ngọc vẫn là dáng vẻ cẩn thận lựa chọn rồi mới ra tay.
Nếu Bách Xảo Lâu và đan phường Hoàng Thị lựa chọn trả thù, hắn cũng không để ý mà thi triển lôi đình, tiêu diệt hoàn toàn hai nhà này, để bọn họ biến mất hoàn toàn ở Cổ Khuyết Thành.
"Chỉ hơi tiếc, bên trong phạm vi mình tuần tra, không có cửa tiệm buôn bán Linh thảo."
"Nếu không có thể thu hoạch thêm một số loại mới rồi."
Lưu Ngọc hơi tiếc nuối, nghĩ thầm.
Về phần những cửa tiệm bên trong phạm vi của những đồng môn khác, hắn tạm thời không có ý kiến.
Lấy chỗ tốt còn vượt biên qua chỗ người khác, không tránh khỏi hiềm nghi phá hư quy tắc ngầm.
Hành động lần này sẽ gặp phải sự xa lánh của nhiều đồng môn, cho nên rất ít tu sĩ làm như vậy.
Sau đó, Lưu Ngọc dẫn hai người Giang Thu Thủy, Nhan Khai đi trở về, dự định lại tuần tra địa bàn một lần nữa.
Để tránh có tu sĩ thừa kiếp nạn lớn này mà cả gan làm loạn, hoặc thật sự có địch tu Bạch Vân Quan lẩn trốn.
Lúc trở về, trên đường bình tĩnh hơn ban đầu rất nhiều, không có tu sĩ nào dám gây án.
Trên mặt đất đều là từng đoàn đen xám, chính là vết xe đổ.
Người đấu pháp không phân tốt xấu mà chém giết sạch, loại thái độ máu tanh, tàn nhẫn như này, thật sự khiến cho rất nhiều tu sĩ run như cầy sấy.
Không dám vượt qua cái lằn ranh đỏ vô hình kia.
Nhìn kiệt tác của mình, Lưu Ngọc âm thầm hài lòng.
Giang Thu Thủy, Nhan Khai cũng như có điều suy nghĩ.
Lúc tuần tra trở về, bởi vì không tiếp tục gặp tu sĩ cần ra tay, nên tốc độ cũng nhanh hơn.
Chỉ một khắc hơn đã hoàn thành lần tuần tra này.
Dưới thủ đoạn đầy thiết huyết này, trật tự bên trong phạm vi tuần tra cơ bản cũng đã khôi phục lại được trạng thái trước khi thành đổi chủ.
Chỉ là thời gian thống trị của chư tông Sở quốc quá ngắn, còn chưa thành lập đủ lòng tin, cho nên không có bao nhiêu tu sĩ ngang nhiên đi lại trên đường phố, trong thành vẫn là trạng thái lòng người bàng hoàng.
Ba người cũng không cần phải tuần sát kỹ, vào lúc bình thường cũng không có tu sĩ đấu pháp, mỗi một trận đấu pháp đều có động tĩnh rất rõ ràng, chỉ cần sau khi nghe động tĩnh chạy tới là được.
Mà đợi ngũ đại tông môn, còn có những tu sĩ, tán tu được các gia tộc chiêu mộ đến, tự nhiên sẽ có tu sĩ Luyện Khí kỳ phụ trách tuần tra ngày thường, gặp phải chuyện không giải quyết được mới có thể báo tới tay Trúc Cơ.
Đến lúc đó, tự có tu sĩ chuyên phụ trách việc này, tiến hành quản lý theo lệ thường của thành trì.
Bọn người Lưu Ngọc chủ yếu là phụ trách trật tự trong thời kỳ đặc thù này mà thôi, thầm nghĩ không lâu nữa đâu, những việc này sẽ giao lại cho tu sĩ Luyện Khí kỳ rồi.
Sau một hồi bận rộn, ba người tìm một gian khách điếm nghỉ tạm, bắt đầu kiểm kê thu hoạch của chuyến này.
Từng túi trữ vật được đặt lên bàn, ba người Lưu Ngọc vây quanh một cái bàn bát tiên, ngồi đối diện nhau, nhìn về phía vật phẩm ở trên bàn.
Chuyến này giết chết mấy chục tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn có hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, túi trữ vật hạ phẩm có vài chục cái, túi trữ vật trung phẩm thì có hai cái.