Sau đó bắt đầu tới nói chuyện phiếm, hai người nói về thế cục trước mắt của Yến quốc, cùng nhau giải thích chút cách nhìn "Thô thiển", còn có chút hương vị chỉ điểm giang sơn.
"Cáo từ!"
Sau khi uống cạn hai chén trà, Lưu Ngọc lấy lý do thời gian đã trễ, đưa ra lời cáo từ, rời khỏi động phủ của Nghiêm Văn Bân.
Sau khi ra khỏi đại trạch, hắn đi tới hướng động phủ tạm thời của mình, dự định trở về động phủ ôn dưỡng lại Linh khí pháp khí một lần nữa.
Trong mấy năm này, mặc dù Lưu Ngọc lấy thân phận Luyện Đan Sư nhị giai để quen biết với rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ trong tông môn, nhưng phần lớn đồng môn đều là tu sĩ cấp bậc bình thường, ở những tầng cao hơn trong tông môn thì không nói được gì, hoặc là sức ảnh hưởng cực nhỏ, hơn nữa còn chỉ coi như quen biết sơ sơ.
Tìm những tu sĩ này hỗ trợ chỉ tổ làm thật mà ăn thì ít, còn chưa nhất định có được tác dụng, gần như lãng phí thời gian, cho nên hắn suy nghĩ một chút rồi cũng từ bỏ ý nghĩ này.
Dù sao địa vị dẫn đội quan trọng nhất vẫn là thực lực.
Chỉ cần có thể đánh bại một trong mười hai người mà các trưởng lão chỉ điểm, lại có ảnh hưởng của Nghiêm gia và sư tôn hời trợ giúp, cũng là gần đủ rồi.
Chỉ là thời gian hai ngày quá ngắn, việc Lưu Ngọc có thể làm cũng chỉ có thế, tu sĩ khác cũng không kém bao nhiêu, ở phương diện này hẳn là hắn sẽ không rơi vào thế yếu.
Hắn tự thấy với thực lực của mình bây giờ, dù không phải đối thủ của Tam Anh Tứ Kiệt, nhưng trước mặt tu sĩ tinh anh cũng thuộc hàng đầu, đánh bại một người thì có thành vấn đề.
Dù sao chuyến đi Yến quốc lần này, Tam Anh Tứ Kiệt cũng không phải chạy hết đến, tu sĩ có chí Kết Kim đan, cũng có tu sĩ không muốn gia nhập mười hai tiểu đội.
Bởi vì con người hay so sánh, đi theo lực lượng chính ra tiền tuyến, cơ hội thu hoạch được huân công không thể nghi ngờ là lớn hơn nhiều, gia nhập mười hai tiểu đội nhỏ, trên cơ bản cũng như tuyên bố vô duyên với Kết Kim đan.
Vấn đề hiện tại của Lưu Ngọc chính là phải che giấu bao nhiêu thực lực, xuất ra bao nhiêu thực lực?
Một khi ẩn nhẫn, khiêm tốn không có ý nghĩa nào.
Vậy cứ thể hiện ra một phần thực lực thích hợp cùng với giá trị để đạt được chút tài nguyên của tông môn, đạp vào bình đài lớn hơn, không thể nghi ngờ càng có lợi cho sự phát triển sau này, cũng càng phù hợp với ích lợi của mình.
Ẩn nhẫn khiêm tốn là con đường sinh tồn khi còn yếu ớt, nhưng một khi cánh chim dần nổi gió, loại phương thức này lập tức phải thay đổi, nếu không chỉ sợ sẽ bỏ lỡ nhiều cơ duyên tốt đẹp.
Nếu bỏ lỡ vài cơ duyên tốt, có lẽ sẽ vĩnh viễn bỏ qua luôn.
Dù giữ một trái tim như giẫm trên băng mỏng, nhưng lại mạnh mẽ tiến lên giải quyết mọi việc.
Vì tranh đoạt vị trí dẫn đội, đồng thời để tăng địa vị của mình trong tông môn, nhận được càng nhiều tài nguyên và bồi dưỡng, hắn đã quyết định lộ ra một phần thực lực, bắt đầu chuẩn bị thật sự tiến vào tầm mắt của những tầng cao tông môn.
Trở lại động phủ tạm thời, đầu tiên là ngồi xuống tiến hành luyện khí Thanh Dương công pháp hằng ngày, cùng tu luyện còn có Tôn Thần diệu pháp để rèn luyện Nguyên Thần, tốn đủ hai canh giờ.
Sau đó Lưu Ngọc lấy pháp khí, Linh khí của mình ra, dùng pháp lực bắt đầu ôn dưỡng tỉ mỉ, chuẩn bị cho hai ngày đấu pháp sau.
Đối với tu tiên giả mà nói, thời gian hai ngày ngắn ngủi cũng như cái chớp mắt, gần như chỉ cần một cái nháy mắt là qua.
Giờ Thìn, lệnh bài tông môn truyền tới dao động, là tin tức gọi tu sĩ Trúc Cơ bàn bạc.
"Bắt đầu."
Lưu Ngọc cất kỹ lệnh bài tông môn, trong mắt lóe lên ánh sáng, tuy không nói rõ, nhưng nghĩ tới có lẽ là chuyện tuyển chọn người dẫn đội.
Có thể lấy được vị trí dẫn đội hay không, hay có thể nhanh chóng thu thập được Linh thảo cùng tài nguyên ở Yến quốc hay không, vậy phải nhìn hôm nay.
Nghĩ vậy, hắn hơi kích động, tâm tình dường như dâng lên từng đợt gợn sóng.
"Hít!"
Nhưng Lưu Ngọc nhanh chóng vuốt phẳng gợn sóng này, khôi phục bình tĩnh, thu thập xong đồ đạc thì đi ra cửa.
Từ xa đã thấy ba bóng người đứng lẳng ở đằng đấy, chính là Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng.
Động phủ của mấy người họ không xa, đều nhận được tin tức của tông môn, nhìn dáng vẻ có vẻ là cùng nhau đến, cho nên đứng trên đường chờ đợi Lưu Ngọc luôn.
"Lưu sư huynh, Lưu sư đệ."
Thấy Lưu Ngọc đến, ba người chắp tay, trong miệng cất lời chào hỏi.
"Đi thôi."
Lưu Ngọc gật nhẹ đầu coi như đáp lời, sau đó cùng bọn họ đi tới thành đông.
Nhan Khai không hề cảm thấy có gì không đúng đối với hành vi khinh mạn như này của Lưu Ngọc.
Vốn quan hệ của hai người khá tốt, từ khi nhìn thấy thực lực cường đại của Lưu sư huynh, gã cũng càng thêm kính sợ.
Bên nhiệm vụ lần trước, công chính phân chia xong, càng khiến Nhan Khai tâm phục khẩu phục.
Mà trong lòng Thôi Lượng lại có hơi bất mãn, nhưng cũng không thể hiện ra, dù sao so với quan hệ của ba người Lưu Ngọc, Giang Thu Thủy, Nhan Khai, lão rõ ràng xa cách hơn chút.
Vốn không có đoàn thể nào tiếp nhận, nếu lại đắc tội Lưu Ngọc, bị gạt ra khỏi đoàn thể này, vậy thật sự sẽ biến thành "Độc Lang".