Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 690 - Chương 690. Ung Dung Đắc Thắng(3)

Chương 690. Ung dung đắc thắng(3) Chương 690. Ung dung đắc thắng(3)

Nàng ta không thể ngờ được, tiểu sư đệ này lại có thực lực không hề tầm thường đến vậy.

“Không tệ.”

Trong lòng Lý Bất Ngữ có sự đánh giá, cũng xem như chính thức công nhận Lưu Ngọc, chứ không phải sự khách khí bên ngoài như trước.

Có điều cũng chỉ vẻn vẹn là không kém thôi, dựa vào thành tựu chưa đến một trăm tuổi đã tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong của nàng ta, trong mắt nàng ta loại biểu hiện này cũng chỉ có thể nói là khá mỹ mãn.

“Tiểu sư đệ này lại có thể có thực lực như vậy!”

“Hắn mới tấn thăng đến Trúc Cơ trung kỳ chẳng bao lâu, dựa vào cái gì chứ?”

Dưới đài đấu pháp, Cảnh Vĩnh Thanh nhìn biểu hiện của Lưu Ngọc, trong lòng không thể bình tĩnh trong một thời gian dài.

Hắn ta dừng lại ở Trúc Cơ trung kỳ mấy chục năm, vẫn bị hậu kỳ bình cảnh kẹt lại, hắn ta đã hơn một trăm hai mươi tuổi, không dễ dàng gì mới đạt đến thực lực như bây giờ.

Mà tiểu sư đệ này tuổi còn trẻ, hiện tại mới hơn năm mươi tuổi đã tấn thăng lên Trúc Cơ trung kỳ, lại có thực lực như vậy, hắn ta làm sao có thể không đố kị?

“Lẽ nào bản thân vẫn chưa đủ nỗ lực sao? Lẽ nào bản thân vẫn chưa đủ khắc khổ sao?”

“Cứ mãi kiên trì thực sự sẽ có ý nghĩa sao?”

“Dựa vào đâu? Dựa vào đâu?”

Trong lòng Cảnh Vĩnh Thanh gào thét, oán hận vận mệnh bất công, ánh mắt hướng về phía Lưu Ngọc trên đài cũng đem theo sự đố kị và căm hận sâu sắc.

Xem đến đoạn này, hắn ta đã không còn tâm trạng tiếp tục quan sát, chỉ sợ nếu tiếp tục sẽ dao động đến tận tim.

Cảnh Vĩnh Thanh vội vã rời khỏi đám đông, nhảy lên một đài đấu pháp, chọn cho mình một mục tiêu rồi khởi xướng khiêu chiến.

Mà trong nhóm nhỏ của Lưu Ngọc, thấy được thực lực xuất chúng của hắn, ba người cũng phản ứng không giống nhau.

Mặt Giang Thu Thủy lộ nụ cười, ánh mắt sáng lạ thường, lộ rõ vẻ vui mừng.

Thân là người phụ thuộc, vận mệnh của nàng ta cùng hắn đã bị trói chặt lại với nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Đối phương càng ưu tú, những điều tốt nàng ta có được sẽ càng nhiều, nếu như một ngày nào đó Lưu Ngọc có thể trở thành Kim Đan, địa vị của nàng ta cũng sẽ theo đó mà tăng lên.

Vì thế, Giang Thu Thủy tuyệt đối là người ủng hộ trung thành nhất.

Ban đầu Nhan Khai cảm thấy Lưu sư huynh thâm sâu khó lường, đối với hắn có sự tự tin, tình huống trước mắt cũng coi như là có trong dự liệu.

Thấy đấu pháp trên đài đấu tới đấu lui, gã cũng lo lắng đến lạ.

Nhan Khai vẫn nghĩ rằng sau khi Lưu Ngọc chiến thắng, thuận lợi gia nhập tiểu đội Thanh Phong, giảm bớt rủi ro trong cuộc chiến ở Yến quốc, tiếp tục cướp đoạt tài nguyên một cách bừa bãi.

Vì vậy, từ tận đáy lòng, gã hy vọng Lưu sư huynh có thể thắng.

Còn tâm trạng của Thôi Lượng khá là phức tạp, cay đắng, khiếp sợ, cô đơn, đợi chờ và những cảm xúc khác ngập tràn trong nội tâm của lão.

Lão quen biết Lưu Ngọc nhờ sự giới thiệu của Cảnh Nguyên Chương, lúc mới quen nhau Lưu Ngọc mới chỉ là một người mới tiến đến Trúc Cơ, thậm chí lão còn bởi thế mà mang theo một chút khinh thường.

Không ngờ tới mấy chục năm trôi qua, Lưu sư đệ này lại có được thực lực đến vậy, đã bỏ xa lão ở lại phía sau, căn bản không thể cùng so sánh với nhau.

Không biết tại sao, Thôi Lượng có một loại dự cảm.

Lão cảm giác Lưu sư đệ này muốn từ đây một bước vút bay lên trời cao, trở thành một ngôi sao mới đang từ từ đi lên của tông môn, trước mắt không nhìn thấy cực hạn xa xôi.

Mặc kệ suy nghĩ của đồng môn dưới đài ra sao, trên đài Lưu Ngọc cùng Lương Đông vẫn tiếp tục đấu pháp không ngừng nghỉ.

Pháp khí tấn công của Lương Đông là một phi kiếm màu vàng và một cây roi ngắn màu tím, cả hai đều là pháp khí cực phẩm trong những tinh phẩm.

Dưới sự thôi thúc toàn lực của hắn, Ly Huyền kiếm và U Minh Đoạn Hồn chùy không ngừng va chạm.

“Leng keng” “Loẹt xoẹt”

Trong lúc pháp khí và Linh khí giao chiến với tốc độ cao phát ra những âm thanh sắc bén và khó nghe của kim loại.

Dưới sự điều khiển của tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của Lương Đông, phi kiếm màu vàng và cây roi ngắn màu tím đều bạo phát uy năng kinh người, linh quang ngời ngời đối mặt với Linh khí thượng phẩm đang toàn lực bộc phát, trong thời gian ngắn lại ngang ngửa nhau.

“Ầm ầm”

Lương Đông có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ngoại trừ điều khiển pháp khí, thỉnh thoảng hắn ta còn phóng ra mấy phép thuật nhị giai để quấy rầy, ý đồ muốn khiến Lưu Ngọc phân tâm không thể tập trung toàn lực.

Nhưng tất cả đều không có tác dụng gì, phép thuật đều bị Hậu Thổ Kình Thiên tán dễ dàng đón lấy, tiết tấu tấn công không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Mặc kệ đối phương thay đổi như thế nào, Lưu Ngọc vẫn lấy bất biến ứng vạn biến.

Hắn ghi nhớ ưu thế của chính mình, điều khiển hai Linh khí cực phẩm hướng về phía pháp khí cực phẩm của đối phương liên tục oanh tạc cuồng loạn trong một khắc.

Thế tấn công như vũ bão khiến Lương Đông đón đánh không kịp.

Trong một trận đấu với tầm suất cao và cường độ cao như vậy, thời gian cứ trôi đi và hai khắc đã trôi qua.

Bình Luận (0)
Comment