“Lãnh Nguyệt Tâm nữ nhân này, có lẽ là một sự lựa chọn không tồi?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc khẽ động.
Đang suy nghĩ, hắn vừa vặn đối diện với đôi mắt ảm đạm, lạnh lẽo, nhưng lại mỹ lệ kia.
Lạnh nhạt, cảnh giác, còn có một tia kinh ngạc.
Mọi người đều cho rằng đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nhưng trong ánh mắt của nàng ta, Lưu Ngọc chỉ nhìn thấy một chút gì đó mang vẻ giả tạo.
Đồng môn trong ba môn phái lớn ít nhiều đều có mạng lưới quan hệ của riêng mình, tương đối “phức tạp”, khi bắt đầu chỉ huy cũng không dễ dàng.
Nhưng Lãnh Nguyệt Tâm tu luyện ma công bị bài xích thì tương đối đơn giản hơn nhiều, khi sai khiến cũng không có quá nhiều đắn đo đến như thế.
Chỉ cần thực lực cao hơn nữ nhân này, không sắp xếp nhiệm vụ rõ ràng là đi tìm đường chết, thì tin rằng nữ nhân này có lẽ sẽ nghe lời.
Hơn nữa loại tu sĩ mà không hề có vướng bận gì, cho dù có chết đi thì mức độ can thiệp của tông môn cũng sẽ ít đi nhiều.
Về điểm này, nói không chừng đến lúc nào đó có thể dùng đến được thì sao?
Trong lòng Lưu Ngọc lóe qua một ý nghĩ đen tối.
“Mạnh được yếu thua, kẻ thắng làm vua.”
Thông qua “Ma tu yếu lược”, hắn tự cho là mình vẫn có chút hiểu biết đối với ma tu, hơn nữa cũng tương đối đồng tình được một vài quan niệm về vấn đề này, cũng không bài xích việc hợp tác với Lãnh Nguyệt Tâm tu luyện ma công.
Trong lòng đã đưa ra quyết định, hắn sẽ không do dự nữa, trong ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc của chư vị đồng môn, hắn trực tiếp đi thẳng về phía của Lãnh Nguyệt Tâm.
“Vị sư muội này, có muốn gia nhập đội ngũ của Lưu mỗ không?”
Lưu Ngọc đích thân đi đến gần chỗ của Lãnh Nguyệt Tâm, lên tiếng dứt khoát hỏi.
Thái độ cường thế ngữ khí bình thản, nhưng lại không có bài xích như dòng chính Nguyên Dương Tông đối với người tu luyện ma công, mà coi nàng ta không khác gì so với những tu sĩ bình thường.
Lãnh Nguyệt Tâm nghe thấy lập tức sững sờ, trên gương mặt tái nhợt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nàng ta hoàn toàn không hề nghĩ tới vị Thanh Dương sư huynh bối cảnh thâm hậu thực lực cường đại này sẽ đưa ra lời mời với mình.
“Người này có phải là có mưu đồ gì hay không? Chẳng lẽ mình có bảo vật gì mà người này ham muốn?”
Phản ứng đầu tiên của nàng ta không phải là cao hứng, mà là hoài nghi Lưu Ngọc có phải là có mưu đồ gây rối gì không, hay là nhìn trúng món đồ gì đó trên người mình, hoặc là tính mạng của mình.
Nàng ta đã sống kiếp sống độc lai độc vãng suốt mấy chục năm, như thể một người khách qua đường trong tông môn, vẫn luôn bị đồng môn bài xích mâu thuẫn.
Hơn nữa vì tài nguyên tu tiên, đã mấy lần đứng ở ranh giới sinh tử, nàng ta đã trải qua quá nhiều tối tăm trong Tu Tiên Giới này, cũng khiến Lãnh Nguyệt Tâm dưỡng thành thói quen đa nghi, cũng chính là bị ngược đãi vọng tưởng.
Nàng ta hoàn toàn không tin ý tốt mà vô duyên vô cớ lại đến như thế này.
Nhưng sau khi sự hoài nghi theo bản năng đã qua đi, Lãnh Nguyệt Tâm cũng suy nghĩ theo hướng ngược lại.
Cũng không phát hiện ra mình có bảo vật gì có thể được vị sư huynh này thèm muốn được.
Hơn nữa hai người vốn không quen biết, hoàn toàn không có bất kỳ ân oán nào, theo lý mà nói thì không nên có ác ý gì mới phải.
Lãnh Nguyệt Tam trầm mặc một lúc, cũng không lên tiếng trả lời lại Lưu Ngọc ngay, sau ba hơi thở mới truyền âm nói:
“Thanh Dương sư huynh thực lực cường đại bối cảnh thâm hậu, hơn nữa còn là Luyện Đan Sư nhị giai, chắc hẳn không thiếu một người đồng hành nhỉ?”
“Vì sao lại lựa chọn một người độc lai độc vãng như ta đây?”
Lưu Ngọc đại khái có thể đoán được suy nghĩ của nữ nhân này lúc này, thấy nàng ta chẳng những không có đồng ý lời mời trước tiên, mà ngược lại lại hỏi thăm mình cũng không thấy tức giận.
Nếu như là loại “độc lang” không nói lời nào đã nhận lời mời ngay lập tức, hắn mới cảm thấy kỳ quái.
“Chuyến này có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ không có chi viện của tông môn, nếu như bị Bạch Vân Quan mai phục, chỉ có thể rơi vào trạng thái cửu tử nhất sinh thôi.”
“Lãnh sư muội thực lực không tệ, không vướng bận nhiều trong tông môn, hơn nữa còn sát phạt quyết đoán, thích hợp với tiểu đội Thanh Phong.”
“Chỉ cần nghe theo điều phái, làm một thành viên của tiểu đội cũng không có vấn đề gì.”
Lưu Ngọc không có giấu diếm quá nhiều, mà nói ra phần lớn lý do mình lựa chọn nữ nhân này, nhưng cũng lựa lời hoa mỹ trong lời nói một chút, tin rằng nữ nhân này có thể hiểu ra được ý tứ bên trong lời hắn.
“Không vướng bận nhiều trong tông môn, sát phạt quyết đoán?”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, trên gương mặt nhợt nhạt cũng lộ ra ý cười khó hiểu, nàng ta đã hiểu được ý tứ của Lưu Ngọc.
Không ngờ đến bản thân mình vì để có đạt được máu huyết để tu luyện ma công, vì thế đã giết hại yêu thú thậm chí là những tu sĩ khác cũng có thể được xưng là sát phạt quyết đoán.
Người này chỉ sợ là có những chuyện bỉ ổi không sạch sẽ, không tiện đích thân ra tay, muốn nhờ mình ra mặt làm tấm lá chắn sao?