Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 697 - Chương 697. Yêu Cầu Của Nhiệm Vụ(3)

Chương 697. Yêu cầu của nhiệm vụ(3) Chương 697. Yêu cầu của nhiệm vụ(3)

Nhưng đối với “thị nữ” Kỷ Như Yên thì khác, việc này khiến nàng ta có chút bất an, cảm thấy có thể sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng ta.

Sau một khắc, mười hai tiểu đội Thanh Phong đã có đầy đủ thành viên.

Trên đài cao, lúc này Trường Phong chân nhân tuyên bố nửa ngày sau xuất phát, chuẩn bị tấn công một tòa tiên thành tiếp theo.

Sau đó phân tán cho tu sĩ Trúc Cơ trên quảng trường, để bọn họ trở về làm công tác chuẩn bị, nửa ngày sau sẽ tập hợp ở chỗ này, nhưng chỉ bảo mười hai lĩnh đội đến phủ Thành Chủ nghe lệnh.

Xem chừng như muốn bàn giao nhiệm vụ, hoặc là nhắc nhở khuyên bảo một phen.

Đi cùng với chín đạo tia sáng bay đi xa, linh áp cấp bậc Kim Đan cường đại cũng dần biến mất không thấy nữa, Lưu Ngọc cũng dời tầm mắt đi.

“Nếu như các vị có thứ cần chuẩn bị, hoặc là có chuyện gì cần giải quyết, bây giờ cần phải lập tức thu xếp ngay.”

“Theo Lưu mỗ tính toán, đội ngũ chúng ta chuyến này sẽ không trở về Cổ Khuyết Thành một thời gian rất dài.”

“Chớ nên quên mất thời gian, nếu không đừng trách môn quy vô tình.”

“Lãnh sư muội, đội ta tập hợp ở…”

Lưu Ngọc nhìn bốn người, căn dặn vài câu, sau đó báo cho Lãnh Nguyệt Tâm biết những vị trí trà lâu mà mấy người họ thường tụ họp.

“Vâng, Lưu sư huynh (Thanh Dương sư huynh).

Mọi người đều sôi nổi đáp lời.

Ba người đã từ lâu đã quen gọi Lưu Ngọc và Lưu sư huynh, mà Lãnh Nguyệt Tâm thì lại xưng hô theo đạo hiệu của hắn.

Danh xưng chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu, cái nào cũng chỉ vào mình cho nên Lưu Ngọc cũng không quan tâm lắm.

Điều đáng nhắc đến chính là, Thôi Lượng tự xưng là sư đệ, không dám tự cho mình là sư huynh nữa.

Đại tông môn được truyền thừa lâu đời như Nguyên Dương Tông, vẫn tương đối chú trọng lễ pháp, cấp bậc nội bộ được phân biệt rõ ràng.

Đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, Trúc Cơ chấp sự, Tam Anh Tứ Kiệt, Kim Đan trưởng lão, đãi ngộ của mỗi thân phận đều có chênh lệch cực lớn, nếu như dĩ hạ phạm thượng, nếu như truy cứu sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Đệ tử ngoại môn nhìn thấy đệ tử nội môn thì nhất định phải gọi là sư huynh, cùng một cảnh giới nhưng thân phận lại kém khá xa, mà cảnh giới Trúc Cơ thì tương đối bình đẳng hơn nhiều, chỉ khi đến Tam Anh Tứ Kiệt mới nhất thiết phải gọi là sư huynh sư tỷ.

Sự biến hóa tiểu cảnh giới của Trúc Cơ kỳ, cũng không nhất định phải yêu cầu thay đổi xưng hô, đây chỉ là một loại quy tắc ngầm thừa nhận, cho dù không tuân thủ cũng sẽ không bị trừng phạt.

Nếu như một tu sĩ đạt tới Trúc Cơ khá sớm, nhưng tu vi vẫn luôn dừng lại ở sơ kỳ, khi nhìn thấy đồng môn đến Trúc Cơ đỉnh phong cũng gọi là sư đệ, tình huống thế này cũng là chuyện thường.

Thôi Lượng về sau vẫn còn làm việc dưới trướng Lưu Ngọc, đương nhiên không muốn bởi vì xưng hô mà bị gạt bỏ, cho nên cũng lanh lợi mà thay đổi xưng hô, không hề có chút khó chịu nào.

Lúc mấy người họ đang nói chuyện với nhau, tu sĩ trên quảng trường rời đi hơn phân nửa, Lưu Ngọc thấy thế cũng chia tay mấy người họ, bước chân bay nhanh chạy về phía phủ Thành Chủ.

Cũng may mắn bởi vì nguyên do Ma Hỏa luyện nguyên, hiện tại tu vi và khí tức của hắn hoàn toàn là dáng vẻ tấn cấp lên Trúc Cơ trung kỳ, nếu không thì khi tiếp xúc với những tu sĩ Kim Đan hàng đầu ở khoảng cách gần như vậy, cho dù có Ẩn Linh thuật huyền diệu, cũng không có nắm chắc có thể giấu được Trường Phong chân nhân.

Suy cho cùng, đây chính là phóng tầm mắt nhìn cả thảy Cửu Quốc Minh, cũng thuộc về loại tu sĩ Kim Đan đỉnh cao hàng đầu.

Những bí tháp thần thông mà ông ta biết được, là thứ mà tạm thời Lưu Ngọc khó có thể tưởng tượng nổi.

Đi đến phủ Thành Chủ, dựa vào thân phận lĩnh đội Thanh Phong mà dọc đường thông suốt không bị ngăn trở, vẻ mặt Lưu Ngọc vẫn bình thản như thường ngày đi vào trong đại điện, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ quy củ thành thực.

Đại điện Thanh Đồng yên tĩnh trống trải, trang hoàng bài trí hết sức trang nghiêm.

Ba vị Kim Đan trưởng lão ngồi thẳng thớm ngay ngắn trên điện, dưới điện mấy vị lĩnh đội cung kính đứng thẳng, trong điện yên tĩnh không tiếng động nào.

Lưu Ngọc thấy vậy trước hết vẫn hành lễ với các trưởng lão, sau đó cũng học theo mà đứng sang một bên.

Từ trên Linh áp có thể phán đoán, tu vi của ba vị trường lão này chắc hẳn đều là Kim Đan hậu kỳ, vừa khéo ba vị này hắn đều nhận biết.

Trường Phong chân nhân, xuất thân Lý gia, thuộc về gia tộc nhất mạch chính thống.

Tề Vân Thiên, Tề trưởng lão, xuất thân tầm thường nhưng căn chính vững chắc, thuộc về biệt viện nhất mạch.

Hạ Như Long, Hạ trưởng lão, môn hạ đồ tử đồ tôn đông đúc, là sư đồ nhất mạch.

“Nếu như đoán không lầm, ba vị trưởng lão này không những là người ra lệnh cho hành trình đến Yến quốc lần này, cũng là người có thân phận cao nhất bên trong ba phe phái lớn trong tông.”

Lưu Ngọc cúi đầu, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment