Chỉ có những tu sĩ có sản nghiệp ở Cổ Khuyết Thành đồng thời phải có xuất thân rõ ràng, không có liên quan đến Bạch Vân Quan thì mới có thể ở lại trong thành.
Cứ tiếp tục như vậy, mấy vạn tu sĩ trong thành cũng đã đi hơn chín phần, chắc hẳn chỉ còn lại có hơn hai ngàn tu sĩ vẫn có thể tiếp tục ở lại trong thành.
Những tu sĩ bị trục xuất kia đương nhiên cũng không được vui, nhưng dưới mũi nhọn pháp khí của đội tuần tra, họ cũng không thể không phục tùng.
Đương nhiên cũng có những tu sĩ đã kinh doanh mấy chục năm trong thành, có lợi ích cực lớn cho nên hoàn toàn không thể vứt bỏ được, do đó họ lựa chọn phản kháng.
Nhưng ở trước mặt đội Chấp Pháp mà Luyện Khí hậu kỳ là tu vi thấp nhất thì loại phản kháng chẳng hề có chút ý nghĩa gì, rất nhanh bọn họ đã bị giết chết ngay tại chỗ, trở thành một khối thi thể lạnh buốt.
Trải qua một trận máu tanh khiếp sợ kia, những tu sĩ còn lại cũng dần thật thà hơn, dưới sự sắp xếp của đội tuần tra, đội Chấp Pháp, họ cũng thành thực rời khỏi Cổ Khuyết Thành.
Lưu Ngọc đứng trước cửa sổ, nhìn toàn bộ cảnh tượng trong tầm mắt mình, trong lòng có chút suy tư.
Lợi ích khi làm như thế rõ ràng có thể thấy được, sau khi số lượng tu sĩ trong thành giảm bớt, việc quản lý chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều, những tu sĩ còn lại không có tổ chức, hoàn toàn không thể nào gợi nên sóng gió gì.
Sau khi ngũ đại tông môn chủ lực rời đi, Cổ Khuyết Thành không thể giữ lại quá nhiều lực lượng, cách thức này có hiệu quả giảm thiểu chi phí quản lý.
Thực ra nếu như là ma môn, vẫn còn có cách thức tốt hơn, đó chính là giết sạch hết thảy số đông tu sĩ.
Mà loại tàn sát hàng loạt này cũng không khác biệt gì, cho dù tu sĩ Bạch Vân Quan có ẩn trốn thế nào, cũng không thoát được cái chết.
Hơn nữa còn có thể nhận được một khoản tài nguyên kếch xù, cùng với máu huyết thân xác của một đám tu sĩ, có thể nói là kiếm được một món hời lớn.
Nhưng đối lập ở chỗ, cũng phải chấp nhận đủ loại hậu quả.
Ngũ tông ở Sở quốc chỉ là môn phái trung lập, chứ không có ngã về một hướng ma đạo nào, đương nhiên có rất nhiều cố kỵ, không thể áp dụng cách thức cực đoan như vậy được.
Thu hồi lại những suy nghĩ trong lòng, Lưu Ngọc ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần, lặng lẽ chờ đợi tông môn bắt đầu hành động.
…
Thời gian nửa ngày rất nhanh đã trôi qua, thời gian vừa đến, khắp nơi trong thành đúng giờ truyền đến tiếng động cực lớn.
Từng chiếc Linh hạm và Linh thuyền bay lên trời, hóa thành thứ đồ khổng lồ kích cỡ hơn mấy chục trượng, nằm lơ lửng phía trên Cổ Khuyết Thành.
Linh hạm Linh thuyền uy lực siêu phàm, hết sức tinh xảo, lấp lánh đủ loại linh quang liên tục thành một mảnh trên không trung, có cảm giác như thể đang che đất lấp trời vậy.
Bóng râm thật lớn tỏa ra, cũng che lấp đi đường ánh sáng tự nhiên, như thể muốn che phủ cả tòa thành trì trong đó vậy.
So với kiến trúc cổ kính, nó hình thành nên sự đối lập rõ ràng, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
Bên trong thành khi những người con người bình thường nhìn thấy, còn tưởng rằng là chân tiên của tiên giới giá lâm, những thứ này là nghi thức nghênh đón chân tiên!
“Tu tiên văn minh.”
Một chiếc Linh hạm Thương Ngô cấp bậc pháp bảo, còn có hơn mười chiếc Quy Nguyên chu cấp bậc pháp khí, cho dù Lưu Ngọc từng nhìn thấy rồi, trong chốc lát cũng thất thần, cảm thán những lịch sử tang thương của tu tiên văn minh.
“Nguyên Dương Tông chúng đệ tử nghe lệnh, lập tức lên thuyền!”
Giọng điệu uy nghiêm của Trường Phong chân nhân vang vọng toàn thành, vận dụng pháp thuật khuếch đại âm thành nào đó, bất chấp sự ngăn trở của kiến trúc hay trận pháp.
Tiếng nói vừa mới dứt, lập tức có từng đạo tia sáng phóng tới, đáp xuống trên Linh hạm Thương Ngô hoặc là Quy Nguyên chu, chứ không hề hỗn loạn một chút nào, rõ ràng đã có sắp xếp tương ứng.
Từng đạo tia sáng đủ loại màu sắc, giống như cơn mưa cầu vồng rửa sạch bầu trời từ trên xuống dưới vậy, còn dày đặc hơn mưa sao băng gấp trăm ngàn lần, hình thành nên một cảnh đẹp khiến người ta lóa mắt mê mẩn.
“Tông môn Sở quốc cường đại như vậy, Bạch Vân Quan thật sự có thể đoạt lại Cổ Khuyết Thành sao?”
Những tu sĩ Cổ Khuyết Thành không bị trục xuất kia, lúc này đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng kia, trong lòng quan niệm như vậy đều bởi vì đã bị dao động ở một mức độ nhất định, cũng đã nảy sinh nghi ngờ đối với sự thống trị của Bạch Vân Quan.
Ánh mắt Lưu Ngọc khẽ chuyển động, do dự trên từng chiếc Quy Nguyên chu, chỉ chốc lát đã nhìn thấy số hiệu nào đó.
Vẻ mặt hắn khẽ động, nói với bốn người đã tụ tập lại bên cạnh mình:
“Chư vị sư đệ sư muội đi theo ta.”
Nói xong, Lưu Ngọc vỗ vào túi trữ vật lấy ra Ly Huyền kiếm, hóa thành một đạo tia sáng màu đỏ xông thẳng lên trời.
Bốn người Giang Thu Thủy, Nhan Khai, Thôi Lượng và Lãnh Nguyệt Tâm cũng theo sát ở đằng sau, điều khiển pháp khí hóa thành tia sáng bay lên trời.
Trên boong tàu Quy Nguyên chu mang ký hiệu đặc biệt ý nghĩa là thập, Lưu Ngọc hạ xuống tia sáng, sau đó điềm tĩnh đi về phía các tu sĩ trên thuyền.
Trên thuyền vốn dĩ có sáu vị tu sĩ Trúc Cơ, đang đứng cùng nhau trò chuyện, một người trong số đó trong tay đang cầm lệnh bài điều khiển Quy Nguyên chu.